Tôi cúi đầu, hai tay sờ lên bụng dưới của mình theo bản năng, nơi đó, vân chưa hoàn toàn nhô lên.
“Cái giá? Lẽ nào..” Si Mị cũng biết đứa trẻ trong bụng làm cái giá sao?”
“Lễ nào phải lấy “Không phải, chỉ là sau khi triệu hồi Mộ Tu, ông ta sẽ bám vào trong cơ thể tôi, có thể sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, nhưng cũng rất có khả năng sẽ không có ảnh hưởng gì” Tôi vội vàng đáp.
“Vậy cũng không được! Chúng không thể cược kiểu này được!” Sỉ Mị quát tôi: “Muốn đánh quái vật này, chỉ cân bọn anh là đủ rồi! Em ra phía sau đợi đi!”
“Lúc trước vào thời điểm đánh Lạc Nhu, các anh cũng nói có các anh là đủ rồi, nhưng kết quả thì sao?”
Sắc mặt của tôi bình tĩnh, tôi biết nói như vậy sẽ làm tổn thương thể diện của bọn họ, nhưng việc đã đến nước này rồi, tôi nhất định phải triệu hồi Mộ Tu.
Sỉ Mị cứng đờ: “Đồ ngốc, em không tin bọn anh sao?”
Sắc mặt của Lãnh Mạch cũng ảm đạm: “Em đang nói bọn anh không có năng lực sao?”
“Các anh biết em không có ý này mà” Tôi vân rất bình tĩnh: “Hiện giờ Hồng Hồng hiển nhiên đã là quỷ thần thứ hai rồi, đừng quên ngoài cô ta ra thì còn có kẻ chủ mưu ở phía sau đợi làm ngư ông đắc lợi nữa. Bây giờ Tống Tử Thanh và Dạ Minh đã không thể tiếp tục chiến đấu nữa rồi, người còn lại chỉ có em, Lãnh Mạch và Sỉ Mi, lại thêm tứ đại thần thứ. Lẽ nào chúng ta thật sự phải dùng hết toàn bộ thực lực để đánh với Hồng Hồng sao? Cho dù cuối cùng chúng ta chiến thắng, nhưng cũng sẽ chỉ thăng với phương thức hai bên cùng thiệt hại. Như vậy, nếu kẻ chủ mưu xuất hiện, thì ai tới đối phó đây? Bây giờ không triệu hồi Mộ Tu, lẽ nào đợi sau khi kẻ chủ mưu xuất hiện, em còn phải ở phía sau ngồi nhìn các anh đánh nữa sao?”
Các anh không thể trả lời được câu hỏi của tôi.
Trong lòng Lãnh Mạch chắc chắn biết, những lời tôi nói đều đúng. Nếu bây giờ triệu hồi Mộ Tu,thì cùng lắm người mất đi sức chiến đấu cũng chỉ có tôi mà thôi, mà thực lực của những người khác vân có thể giữ lại. Kẻ chủ mưu có kỳ dị đến đâu cũng không thể đến mức mạnh hơn cả quái vật mạnh nhất trên thế giới, là quỷ thân được. Như vậy, chúng tôi đối phó với kẻ chủ mưu vần còn một tia cơ hội sống sót.
“Nhóc con, em thật sự đã quyết định rồi sao?”
Lãnh Mạch nhìn tôi và hỏi.
“Hiện giờ, chỉ có cách này là cách tốt nhất mà thôi.
Lãnh Mạch, bất cứ chuyện gì cũng đều phải lựa chọn, không có khả năng cái gì cũng muốn, cái gì cũng có được, cứ quyết định vậy đi” Tôi ngửa mặt nhìn anh, ánh mắt kiên định.
Anh im lặng, Si Mị cũng im lặng.
Hồng Hồng lại hiếm khi có lòng kiên nhân đợi chúng tôi.
“Được” Vài giây sau, anh đáp: “Triệu hôi Mộ Tu, em đối phó với Hồng Hồng, bọn anh đi giải quyết Tống Lăng Phong”
Tôi gật đầu, vốn muốn cười một cái để anh không cần lo lắng cho tôi, nhưng lại cười không thành tiếng.
Cuối cùng người mất đi rất có khả năng là đứa trẻ trong bụng tôi, tôi làm sao còn cười cho được?
“Đồ ngốc” Si Mị năm bả vai tôi: “Em cứ việc mạnh tay đi làm, anh sẽ luôn ở phía sau em, cho dù em có đưa ra bất cứ quyết định gì đi chăng nữa, thì anh vân sẽ ủng hộ em. Đứa trẻ không còn, thì cùng lắm lần sau anh với em sinh đứa khác.”
“Anh nói cái gì?” Mặt Lãnh Mạch như nứt ra, ném Sĩ Mị ra chỗ khác: “Muốn sinh cũng là ông đây với cô ấy sinh! Liên quan gì đến anh?”
Tôi không nhịn được mà cười một cái, tâm trạng cũng dịu đi một ít vì câu nói đùa này của Si Mị. Cho dù thế nào, thì con người đều muốn đi về hướng tốt, có lẽ âm khí của Mộ Tu đại nhân chưa chắc đã gây hại cho đứa trẻ, không phải sao?
Tôi hít sâu một hơi, điều chỉnh lại trạng thái tốt, lại hướng mặt về phía Hồng Hồng: “Không phải cô khao khát được chiến một trận với quỷ thần nghìn năm trước hay sao, bây giờ tôi sẽ thỏa mãn cô.”
“Mau gọi tên đàn ông chết tiệt Mộ Tu đó ra đi! Tôi phải tự tay giết chết ông ta!” Tống Lăng Phong ở trên người Tuyết Quái thét.
Tôi nhìn ông ta: “Được, triệu hồi Mộ Tu ra rồi thì các người đừng hối hận nhé.”
“Ha ha ha ha! Hối hận? Đồng Đồng, cô coi bản thân mình lợi hại quá rồi đó” Hồng Hồng cười to: “Cho dù triệu hồi thêm một quỷ thân, thì cơ thể của cô cũng không có khả năng hoàn toàn phát huy được sức mạnh của ông ta. Ông ta chịu sự giới hạn của cô, cũng chẳng thể đánh lại được tôi đâu, ha ha hai”
“Thật sao?” Tôi cũng cười theo cô ấy: “Lúc đầu Lạc Nhu nói mình là vô địch thiên hạ, to mồm lôi cả mạng mình vào trong đó, chẳng mấy chốc, cô cũng sẽ là Lạc Nhu thứ hai thôi.”
Vẻ mặt của Hồng Hồng ngưng lại: “Được, được lắm, tôi đợi cô triệu hồi tên quỷ thần đó ra, rồi cho cô thấy rốt cuộc ai mới là Lạc Nhu thứ hai!”
Tôi không nói nhiều nữa, mà xoay người, đi từng bước về phía Hàn Vũ. Giữa đường, Lãnh Mạch và Si Mị đứng nguyên tại chỗ, nhìn về phía tôi.
Mỗi một bước chân, tâm trạng lại nặng thêm một phần. Một bước tới gân Hàn Vũ hơn, tương đương với sự nguy hiểm tới đứa con trong bụng càng gần, nhưng tôi vân phải tự tay đưa đứa con của mình vào hoàn cảnh nguy hiểm nhất.