Suy nghĩ cẩn thận mà anh ta nói chắc hẳn là để chỉ Không Vương muốn mượn sức của Lãnh Mạch, làm ngư ông đắc lợi, đồng thời có được một nửa thiên hạ của anh.
Sắc mặt của Không Vương hơi thay đổi, sau đó gật đầu: “Cậu nói đúng, không lập tức giải quyết việc này, thì chúng ta đều không thể sống đến ngày mai được.”
Ngay lúc này, liên minh chính thức hình thành, những cường giả mạnh nhất ở ba giới Quỷ, Minh, Người đều tập trung ở nơi này. Đây là lần phối hợp chiến đấu lớn nhất của chúng tôi, dùng toàn bộ sức lực của mọi người. Đối mặt với đối thủ mạnh mẽ, chúng tôi không có đường nào để lui, cũng không muốn lui.
“Nghe tôi chỉ huy” Sau khi Lãnh Mạch nói xong, xích băng xuất hiện.
Cùng với sự xuất hiện xích băng của Lãnh Mạch, bạch hỏa của Dạ Minh, tà linh câu của Sỉ Mị, trận pháp bạch quang của Tống Tử Thanh, lĩnh vực ngũ hành của Bạch Hổ, ngọn lửa sí diêm của Chu Tước, bí thuật ảo cảnh của thống lĩnh Lương Sinh và Lương U, Hải Ngạo của tộc người lùn vung cây rìu đại chiến, trên rìu đại chiến có thêm chiến khí, và thuật pháp bát quái của Không Vương, lần lượt xuất hiện.
Tôi nhặt Kiếm Thần trên mặt đất. Oán niệm của chín trăm chín mươi chín oan hồn vân vọt thẳng vào não tôi trong nháy mắt đụng vào Kiếm Thân như cũ.
Tôi lấy lại bình tĩnh.
Lãnh Mạch quay đầu lại nhìn tôi một cách rất lo lãng.
“Em không sao, em vẫn ổn” Tôi nói với anh.
Anh nhíu chặt đôi mày tuấn tú lại, không nói gì hết, mà quay người lại: “Si Mi, Dạ Minh, Chu Tước, cùng tôi lên, Tống Tử Thanh, Không Vương, thống lĩnh Lương Sinh, Lương U, Hải Ngạo, mọi người ở phía sau hỗ trợ tiếp ứng”
“Rõ!” Lãnh Mạch là một vị vua sắp trận lợi hại, không ai phản đối quyết sách của anh.
“Vậy em thì sao?” Tôi hỏi.
Lãnh Mạch đưa lưng về phía tôi.
Tống Tử Thanh nói với tôi: “Em vân nên ở hậu phương bảo vệ Hàn Vũ đi”
“Đúng đó cô gái nhỏ, em là phụ nữ mang thai, vân nên ở hậu phương đi” Dạ Minh nói.
Tôi căn răng: “Nhưng em…
“Nhóc con, em chuẩn bị đánh lén đi” Lãnh Mạch đột nhiên nói.
“Anh kêu cô ấy đi làm chuyện nguy hiểm nhất sao?” Si Mị túm lấy vạt áo của Lãnh Mạch: “Con mẹ nó, anh có còn là con người không? Gô ấy còn đang mang thai con của anh đấy!”
Dạ Minh, Tống Tử Thanh và Bạch Hổ đều rất bất mãn.
“Nếu có thể, ngay cả Kiếm Thần tôi cũng sẽ không cho cô ấy đụng vào” Lãnh Mạch chỉ lạnh lùng đáp.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Nhưng” Anh lại nói: “Cô gái đó sẽ bằng lòng đợi ở hậu phương nhìn chúng ta chiến đấu hay sao? Tính cách của cô ấy như thế nào, thời gian các anh ở chung với cô ấy cũng không ít hơn tôi, còn cần tôi phải nói nữa sao?”
Đám người Si Mị và Tống Tử Thanh lập tức không nói gì nữa.
“Tôi đã từng nói, chỉ hận không thể cùng sinh, nhưng có thể cùng chết. Tôi có thể cắt cổ tay tự sát vì cô ấy một lân, thì cũng có thể có lân thứ hai. Ai lại nỡ để người con gái mình yêu lên chiến trường chứ?”
Thời gian giống như dừng lại Tôi nhìn chăm chăm vào bóng lưng của anh.
Mấy giây sau, Tống Tử Thanh thấp giọng nói một câu: “Đúng vậy, ai lại nỡ chứ.”
“Ồ, thật sự cho rằng các người có thể giết được tôi sao? Đây là đang bàn luận xem nên giết tôi như thế nào sao?” Hồng Hồng cắt ngang lời chúng tôi: “Chẳng mấy chốc, tôi sẽ cho các người được nếm thử cái gì gọi là mùi vị của tuyệt vọng thôi”
Cơ thể của cô ấy bắt đầu tản ra hơi nóng. Tuy không biết đây là thứ gì, nhưng chắc chắn không phải là thứ gì tốt, Lãnh Mạch quyết định thật nhanh: “Lên!”
Trong nháy mắt, anh, Si Mị, Dạ Minh và Chu Tước đều phóng lên.
Trận pháp của Tống Tử Thanh được khởi động, ánh sáng trăng tỏa ra, rồi dính lên cơ thể của những người đang tấn công kia, bao bọc bọn họ trong những ngôi sao băng màu trăng.
Thống lĩnh Lương Sinh và Lương U cũng đồng thời khởi động kết giới huyền ảo. Thời không như thể bị bóp méo, tất cả những gì đôi mät nhìn thấy đều trở thành ảo cảnh. Có vô số Lãnh Mạch, Si Mị, Dạ Minh, và Chu Tước xuất hiện, thật thật giả giả bay vê phía Hồng Hồng cùng một lúc.
Không Vương mở trận pháp bát quái, bảo vệ những người ở hậu phương như chúng tôi vào bên trong.
Hải Ngạo vung lưỡi rìu, kêu to: “Bọn họ có thể tấn công thì tấn công, có thể hồ trợ thì hỗ trợ, còn tôi có thể làm gì? Lãnh Mạch vương đó kêu tôi hỗ trợ, nhưng tôi hỗ trợ kiểu gì đây? Tôi chỉ biết vung lưỡi rìu thôi má!”