“Sau trận chiến nghìn năm trước, tôi đã chuyên tâm nghiên cứu ra cách sống lâu trăm tuổi” Tống Lăng Phong nói: “Trời không phụ người có lòng, cuối cùng cũng để tôi tìm được cách bất tử, chỉ có điều cách này, cần phải trá cái giá hơi nhiều mà thôi”
“Cân phải trả giá gì?” Tôi hỏi.
Ông ta nghiêng đầu nhìn về phía tôi: “Đó là tôi phải ngâm cơ thể mình vào trong hồ máu của mười nghìn người, linh hồn bị oán niệm gặm nhấm, cũng được oán niệm bảo vệ. Chỉ cần niềm tin của tôi đủ lớn, thì sẽ không bị oán niệm căn nuốt. Rồi tôi có thể di chuyển linh hồn của mình đến những cơ thể khác, tiếp tục sống thọ trong những cơ thể đó. Mà cơ thể dễ dàng nhất, cũng là tốt nhất, không gì ngoài huyết thống thân nhất”
Huyết thống thân nhất…
Mày của tôi đột nhiên không ngừng nhíu lại, tôi ấn trán mình, không biết tại sao trái tim lại thấy áp lực.
“Tôi và phu nhân đầu tiên của nhà họ Tống sinh con trai, rồi lại di chuyển cơ thể của mình vào trong cơ thể của con trai, khiến người ngoài cho rằng tôi chết tự nhiên, rồi lại dùng cơ thể mới, sinh ra huyết mạch mới cho nhà họ Tống. Cứ liên tục như vậy, tôi cũng không biết trền tay đã giết bao nhiêu người, và đã nhuộm bao.
nhiêu máu, có bao nhiêu oán niệm quấn quanh linh hồn tôi. Tóm lại, tôi đã thành công sống từ nghìn năm trước cho đến bây giờ.”
Cách sống từ nghìn năm trước đến hiện tại, là dùng mười nghìn người để ngâm cơ thể mình, và linh hồn mình. Sau đó giết chết con trai ruột của mình, sống nhờ trong cơ thể của con trai ruột, để tiếp tục cuộc sống. Loại phương pháp này, nghĩ thôi đã thấy sợ, hơn nữa còn rất tàn nhân, khiến tôi nổi hết cả da gà.
“Nói như vậy, cha của chúng tôi..” Tống Tử Thanh siết chặt hai nắm tay.
“Ồ, cha của các cậu ấy hả, đó là ngoài ý muốn thôi.”
Tống Lăng Phong nói với giọng vô cùng bình tĩnh: “Cha của các cậu là âm dương sư xuất chúng nhất trong lịch sự, đồng thời có điều kiện cơ thể tốt nhất. Tôi vốn tưởng rằng đã tìm được một cơ thể cực tốt, cuối cùng cũng có thể báo thù được rồi. Nhưng cha của các cậu thực sự quá thông minh, đã phá hỏng mưu kế của tôi.
Năng lượng mấy trăm năm như vậy của tôi, cũng bị suy yếu đi rất nhiều. Tôi không thể đánh lại được cậu ta, nên chỉ có thể hạ độc trong cơ thể của đứa con trai mà cậu ta thương yêu nhất để uy hiếp cậu ta. Cậu ta bị ép buộc, thả lỏng phòng ngự, bị tôi đâm vào tim, một nhát mất mạng”
Cơ thể của đứa con trai thương yêu nhất…
Tôi nhìn vê phía Tống Tử Thanh.
Bả vai của anh ấy đang run rẩy dữ dội: “Năm đó bảy tuổi, tôi sốt cao một trận mãi không thuyên giảm, ngày thứ hai sau khi cơn sốt cao qua đi, cha đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, ông nói với tôi vì tôi bị yêu quỷ tà ác nhìn trúng, cha chiến đấu với bọn chúng, chủ quan khinh địch mà chết. Từ đó về sau, tôi đã thề phải giết chết toàn bộ quỷ quái trên thế giới này, giết hết người Minh Giới để báo thù cho cha! Nhưng lại không ngờ, toàn bộ nguyên nhân là ông, hóa ra đều là trò quỷ của ông!” Câu nói cuối cùng, Tống Tử Thanh đã hét lên.
Thời điểm mới quen biết anh ấy, anh ấy vô cùng thù hận quỷ và người Minh Giới, cho dù có những con quỷ kia là quỷ tốt không hại người, thì anh ấy cũng chỉ hận không thể dùng một chưởng bổ chết bọn họ, càng đừng nói đến Lãnh Mạch và Minh Giới. Vừa mới bắt đầu, Tống Tử Thanh đã đánh bọn họ bao nhiêu lần cũng không nhớ nổi nữa. Tôi vẫn luôn cho rằng bởi vì anh ấy có trái tim can đảm hiệp nghĩa, nhưng không ngờ… phía sau tất cả những chuyện này, lại có nguyên nhân như vậy.
“Sau đó, mẹ của cậu lại sinh ra một đứa trẻ âm tà vào năm âm tà, đứa trẻ đó trời sinh oán khí đầy người, tôi biết cơ hội báo thù của mình đã đến, mới cố ý cho con bé đó mắt quỷ, để gia tăng oán niệm của nó, rồi đẩy Kim Bài Hộ Thuần vào trong cơ thể của con bé, khiến con bé trở thành người có khế ước với Chí Tôn Vương ở Minh Giới.” Tống Lăng Phong lại nói.
Xem ra ông ta vân chưa biết, đôi mắt quỷ này vốn đĩ là kẻ chủ mưu đứng sau đó đã sớm chuẩn bị sẵn cho ông ta, ông ta cũng là một quân cờ của người khác mà thôi.
“Tôi giết mẹ của các cậu, lấy lý do đứa trẻ sơ sinh kia quá tà ác để ném nó vào nhà khác, chỉ để thu hút Chí Tôn Vương của Minh Giới mà thôi. Các cậu đại khái không biết, giữa người có khế ước với người độ kiếp.
vốn có loại tình cảm không thể nói rõ được. Nếu là người khác giới, thì đôi bên có thể thu hút lân nhau, khiến Chí Tôn Vương yêu người có khế ước nhỏ bé, là kịch bản thành công nhất của tôi, ha ha ha!” Tống Lăng Phong ngửa đầu lên trời cười to: “Những chuyện sau đó thì các người đều biết cả rồi, từ đầu đến cuối đều là ván cờ mà tôi sắp đặt. Mấy người các cậu đều là người trong kịch bản, tất cả các cậu đều bị tôi chơi đùa trong lòng bàn tay, bao gôm cả Minh Vương Lạc Nhu!”
Tống Tử Thanh nghiến chặt răng, siết chặt năm tay.
“Con ả ngu xuẩn Minh Vương Lạc Nhu đó, thật sự cho răng tôi sẽ giúp cô ta giành được thiên hạ hay sao? Nếu không phải xem trọng cô ta có thể giúp tôi tập hợp bể máu của mười nghìn người, thì làm sao tôi có thể hợp tác với loại nhân vật nhỏ như cô ta được chứ? Minh Vương của một nghìn năm trước không biết còn mạnh hơn cô ta gấp bao nhiêu lần! Cô ta đã là cái thá gì? Tự cho mình là đúng, ngông cuồng tự đại, chết cũng đáng kiếp thôi, dù sao tôi cũng đã đạt được mục đích của mình rồi, ha ha hai Tống Lăng Phong vần còn cười to, cười đến mức gần như điên cuồng.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều nặng nề.
Im lặng vài giây, tôi mới chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, vô lên quần, sau đó nhìn về phía Tống Lăng Phong: “Ông nói ông đã đạt được mục đích rồi, ông sống trong nghìn năm này rốt cuộc là để tính kế gì?