Tôi vân còn cười, nói với Lưu Nguyệt: “Lưu Nguyệt này, cô nói xem, có phải mang thai nên đọc chút sách giáo dục, chú ý ngôn từ và hành động hay không?
Nghe nói lúc này đứa trẻ ở trong bụng sẽ học theo †oàn bộ hành động của người mẹ. Hành động của người mẹ sẽ ảnh hưởng đến tính cách của đứa trẻ sau khi sinh ra. Cô nói xem, bây giờ tôi như vậy… liệu sao này sinh đứa trẻ ra sẽ có tính cách gì nhỉ?”
“Không phải là cuồng giết người thì tôi theo họ cô”
Lưu Nguyệt nói với tôi một cách tức giận.
“Đúng đó.” Dạ Minh chống nạnh, đứng phía sau xem trò vui, mà ngắt lời: “Sau này em sinh con ra, chắc chăn sẽ là một kỳ tài, vì nó đã luyện ra một thân bản lĩnh từ trong bụng mẹ rồi.”
“Cơ mà, điều anh lo lăng là, đứa trẻ này có bị ảnh hưởng bởi oán linh hay không?” Tống Tử Thanh nhíu mày, sờ căm.
“Vân là Tống Tử Thanh tốt với em nhất” Tôi lập tức hít mũi, nhìn anh ấy với đôi mắt lấp lánh sao.
Lãnh Mạch tức đến mức giơ tay định đánh tôi.
Si Mị đứng phía sau tất cả chúng tôi, anh ta cưỡi trên ngựa, nhìn chăm chằm vào lưng tôi, tôi có thể cảm nhận được.
“Nghỉ ngơi một lát sẽ không thành vấn đề” Hàn Vũ nói: “Chỉ là tiêu hao nội lực có hơi quá đà mà thôi”
“Tiêu hao nội lực quá đà sao?” Lưu Nguyệt nhíu mày: “Với nội lực hiện tại của Đồng Đồng, lại thêm sự hồ trợ của áo giáp mềm tơ vàng, chắc hản sẽ không xuất hiện loại tình trạng tiêu hao quá đà chứ, sao có thể…”
“Cô thử dùng một phần nội lực của mình để chống lại oan hồn của Kiếm Thần đi” Hàn Vũ nói ngắn gọn và dứt khoát.
“Hở? Chống lại oan hồn sao?” Lưu Nguyệt kinh ngạc nói.
Sử dụng nội lực chống lại những thứ khác trong cơ thể của bản thân, là việc cực kỳ khó khăn, cũng là việc tiêu hao nội lực nhất.
Tôi chỉ đành gật đầu dưới ánh mắt nghi ngờ của tất cả mọi người, thừa nhận: “Lúc trước, thống lĩnh Lương Sinh có dạy tôi cách khống chế linh hồn, một trong những cách đó chính là chia nội lực để khống chế thế giới tinh thân của mình. Khi chiến đấu, tôi nghĩ đến điểm này, nên thử dùng nội lực đúc ra một lớp phòng thủ nội lực xung quanh tim mình. Như vậy, ít nhất có thể không khiến tôi bị oan hồn cắn nuốt trong khoảng thời gian ngăn”
Khả năng này chỉ có mỗi Quỷ láu cá mới có, hiển nhiên bao gồm cả Lãnh Mạch, còn những người khác thì không.
“Em cũng lợi hại thật đấy, đi đến đâu cũng học tuyệt học của người khác.” Lãnh Mạch nói với tôi một cách khó ở.
Tôi làm mặt quỷ với anh.
Ngay khi tất cả chúng tôi đều đang thả lỏng tạm thời, thì trên núi tuyết lại phát ra động tĩnh.
“Lợi hại thật, ngay cả Minh Vương Lạc Nhu cũng bị cô tự tay đâm chết.”
‘Tống Lăng Phong đã xuất hiện rồi!
Chúng tôi cùng nhìn về phía ông ta.
Tống Lăng Phong đứng ở sườn núi tuyết, tuyết rơi mấy tấc vào giày của ông ta. trên gương mặt của ông †a mang một nụ cười mỉm, hình như không hề hoang mang vì cái chết của Lạc Nhu.
“Cuối cùng ông cũng xuất hiện rồi, chúng tôi còn tưởng ông là tên nhát gan cơ đấy” Dạ Minh nói.
“Âm mưu mà tôi đã vạch ra nghìn năm nay cuối cùng cũng säp thành hiện thực rồi, thật là khiến người †a hưng phấn!” Tống Lăng Phong cười một cách đắc ý.
Tôi sững sờ: “Âm mưu nghìn năm sao?”
Lễ nào âm mưu nghìn năm không phải do kẻ chủ mưu đó vạch ra hay sao? Sao có thể là Tống Lăng Phong được…
Đám người Lãnh Mạch cũng có câu hỏi này.
“Tôi biết bây giờ các người đang nghĩ gì, tôi thích vẻ mặt nghĩ mãi không thông, phải cầu xin tôi giải đáp nghi vấn cho các người này, ha ha ha” Tống Lăng Phong cười to.
“Biến thái” Lưu Nguyệt chửi thầm một câu.
“Bây giờ, tôi sẽ cho các người nhìn thấy thành quả từ kế hoạch nghìn năm này” Ông ta nói, rồi búng tay một cái.
Núi tuyết phát ra tiếng nổ cực lớn, chỗ sườn núi bị chặn ngang rồi chặt đứt, đỉnh núi tuyết đổ về phía chúng tôi.
Lãnh Mạch vung tay đánh tan đỉnh núi tuyết.