Anh gật đầu: “Hôm nay kẻ chủ mưu chắc chắn sẽ xuất hiện, khi em chiến đấu với Lạc Nhu, nhất định phải cẩn thận”
“Em biết rồi, có Bạch Hổ ở đây, em sẽ không sao đâu.” Tôi đáp.
Anh nhìn về phía Bạch Hổ, im lặng mấy giây, sau đó bảo: “Thần thú Bạch Hổ, tính mạng của cô ấy, giao lại cho anh đấy, làm ơn”
Tôi và Bạch Hổ cùng sững sờ.
Người đàn ông này vân luôn cực kỳ nhỏ nhen, không tức giận đã là tốt lắm rồi, không ngờ lại còn nhờ một người khác bảo vệ tôi…
Mũi tôi chua xót, dùng sức hít một cái: “Lãnh Mạch, anh cũng phải hết sức cẩn thận đấy!”
Anh duổi tay xoa nhẹ đầu tôi, không nói thêm gì nữa, mà đi về phía trước.
Quân Sỉ Mị và quân Dạ Minh đã bao vây dưới chân núi tuyết, Lãnh Mạch kêu đội quân bên chúng tôi tiến tới hợp lại.
Đồng Sênh tới đây, dân theo cả Tân Tiêu.
Đã lâu không gặp, mái tóc của cô ấy đã rất dài rồi, được dây cột tóc buộc lại một cách đơn giản, trên lưng còn đeo cây cung lớn của cô ấy. Cô ấy khom người hành lê với Lãnh Mạch: “Chí Tôn Vương”
Tân Tiêu đã thay đổi rất nhiều, lân cuối cùng gặp nhau ấy, cô ấy vân còn bồng bột và rất ngây ngô, nhìn thấy thi thể còn nôn ra. Nhưng bây giờ cô ấy có kinh nghiệm và trưởng thành hơn rất nhiều rồi, ánh mắt cũng sắc bén và cứng cỏi hơn.
“Các người có tin tình báo gì ở núi tuyết?” Lãnh Mạch hỏi.
Tân Tiêu ngẩng đầu: “Mấy tháng trước người của tôi nhận được tin tức, Minh Vương Lạc Nhu và Tống Lăng Phong có động tĩnh ở bên núi tuyết, nên tôi đã phái người tới theo dõi núi tuyết rất lâu, rồi phát hiện ra Tống Lăng Phong vẫn luôn đào núi tuyết từ sườn núi, đồng thời mở ra một cái động ở sườn núi tuyết. Chúng tôi nghi ngờ bọn họ có vấn đề gì đó, nên vẫn luôn nằm vùng ở chỗ này. Ba ngày trước phát hiện ra Lạc Nhu và Tống Lăng Phong xuất hiện ở núi tuyết, từ sau khi tiến vào cái cửa hang ở sườn núi kia thì không còn trở ra nữa”
Ba ngày trước?
Ba ngày trước không phải vừa vặn là ngày tôi và Lưu Nguyệt rời khỏi thành Minh Vương, tôi chém đứt nửa cánh tay của Lạc Nhụ, lại trúng ma yểm nên hôn mê hay sao?
“Trong ba ngày bọn họ vân chưa xuất hiện sao?”
Lãnh Mạch lại hỏi.
“Đúng, vân chưa xuất hiện, tôi có thể chắc chắn”
Tân Tiêu trả lời.
Anh gật đầu: “Lui xuống đi”
“Ngài định làm thế nào ạ?” Gô ấy hỏi.
Lãnh Mạch nhìn về chô xa xăm trong núi tuyết, mấy giây sau, mới lạnh lùng đáp: “Chẳng mấy chốc.
bọn họ sẽ xuất hiện thôi”
Chúng tôi và Tân Tiêu cùng nhìn theo hướng mà anh đang nhìn.
Ngọn núi tuyết phủ đầy tuyết trắng xóa vô cùng yên tĩnh, thậm chí ngay cả khi tuyết không còn rơi xuống nữa, thật giống như sự yên bình trước khi bão táp ập tới.
Trong quá trình chờ đợi, Tống Tử Thanh cũng dẫn quân chỉ viện tới. Thanh Long không tới mà thay Tống ‘Tử Thanh canh chừng Băng Thành, phòng ngừa đám người Lạc Nhu quay đầu bất ngờ đâm một kích.
“Tống Tử Thanh!” Tôi gọi anh ấy.
Tống Tử Thanh cưỡi ngựa lại gần, hỏi ngắn gọn tình hình trước mặt.
Chúng tôi còn đang hỏi Lãnh Mạch, nếu không hãy phái người tiến vào núi tuyết xem một chút, sao đến bây giờ vân không có động tĩnh gì, thì núi tuyết đột nhiên phát ra một tràng tiếng vang rất lớn. Đỉnh núi tuyết sụp đổ ầm ầm, rồi một trận tuyết lở rất lớn lăn về phía chúng tôi.
Lãnh Mạch khế động ngón tay, trận tuyết lở đã ngừng lại.
“Ồ, các người tới cũng sớm thật đấy” Giọng nói lâu ngày không gặp của Lạc Nhu vang lên phía sau màn sương tuyết.
“Minh Vương Lạc Nhu!” Tân Tiêu nhìn về phía cô ta một cách dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi: “Thù cô giết chết sáu đại trưởng lão vào ngày đó, hôm nay tôi sẽ báo từng cái một!”
Lạc Nhu lơ lửng giữa không trung, nở nụ cười khinh thường: “Chỉ dựa vào cô tr?”
Tân Tiêu tức đến mức đỏ mắt.