Lần này đổi lại là tôi bị chặn họng.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, thật xấu hổ khi nghĩ đến lúc trước gặp Bạch Hổ, tôi suýt chút nữa đã bị sợ chết. Là người nhìn thấy loại dã thú vừa to vừa hung ác như Bạch Hổ, thì đều sẽ có phản ứng giống như tôi, đúng chứ? Trừ loại người cực kỳ khác thường giống như Lãnh Mạch…
Đội quân của Lãnh Mạch đi tới rồi, đứng ở cách đó không xa đợi tôi.
“Bạch Hổ, anh sẽ đi cùng chúng tôi chứ?” Tôi ngẩng đầu nhìn Bạch Hổ.
Bạch Hổ mang vẻ mặt xem thường: “Phí lời, nếu không ông đây tới đây làm gì?”
Tôi bật cười, sau đó vô cùng tự giác leo lên lưng Bạch Hổ.
“Con nhóc chết tiệt, con mẹ nó bây giờ cô càng lúc càng coi trời bằng vung rồi đúng không?” Tuy Bạch Hổ quát tôi, nhưng vân rất ngoan ngoãn, để mặc tôi túm lấy bộ lông của anh ta, cũng không để ý tôi có làm anh †a đau hay không: “Lãnh Mạch có thể chiều cô đến không coi ai ra gì, nhưng ông đây thì không chấp nhận được, cút xuống!”
Tôi không đếm xỉa đến lời nói của anh ta, vung tay với phía trước: “Xuất phát! Chúng ta cùng nhau sóng vai chiến đấu đi!
“Đợi cô xuống, ông đây chắc chắn sẽ căn chết cô!”
Vừa hung dữ với tôi, Bạch Hổ vừa bước đi thong thả trên tuyết, tiến về phía đội quân của Lãnh Mạch.
Tôi ngồi trên lưng anh ta cười ha ha, còn nhân tiện lăn một cái. Lưng của anh ta đúng thật là quá rộng, năm ngửa mặt trên lưng của anh ta, cả người được bộ lông trắng như tuyết sạch sẽ bao phủ, vô cùng ấm áp.
Bây giờ tôi không còn lo lăng sẽ rớt từ trên lưng anh ta xuống nữa, mặc sức coi anh ta như giường mà dựa vào một cách thật thoải mái.
Chí Tôn Vương đại nhân ghen nhất trân đời này vô cùng tức giận, cưỡi ngựa đi ở phía trước không để ý đến tôi. Bạch Hổ dân theo tôi đi ở bên cạnh đội quân.
Những binh lính nhìn thấy mãnh thú lại một lân nữa đứng ở bên chúng tôi, thì lại càng hưng phấn và kích động hơn, sĩ khí tăng lên, mang theo phong thái không gì cản được, mà đi tới một tòa thành khác.
Sau khi binh sĩ tăng thêm gấp mấy lần, việc tấn công thành phố càng lúc càng dê dàng. Huống chi những binh sĩ vừa mới gia nhập, trên cơ bản đều là người có các loại dị năng đặc biệt khác nhau, không hề yếu một chút nào. Đây là lân đầu tiên binh lính cũ và mới phối hợp, nhưng dưới sự chỉ huy của Lãnh Mạch, bọn họ vô cùng ăn ý, rất nhanh thành phố đã bị công hạ, đồng thời lá cờ của Lãnh Mạch được treo lên.
Anh dân đại quân tiến vào thành trước, tôi và Bạch Hổ rớt lại phía sau.
“Không biết Lạc Nhu đang làm gì nhỉ, ngay cả thành phố của cô ta, mà cô ta cũng không quan tâm, tôi cứ cảm thấy hơi bất an thế nào ấy” Tôi nói với Bạch Hổ.
“Một, hai tòa thành đối với Lạc Nhu mà nói đã tính là cái gì. Việc mà cô ta thật sự muốn làm bây giờ chính là nghĩ cách giết cô và Lãnh Mạch. Một khi cô và anh †a chết, thì tất cả sẽ như răn mất đầu, tứ đại thần thú không có khả năng tới tổ chức chiến trận. Đến khi đó, quân đồng minh sẽ lại chưa đánh đã bại. Cô ta muốn thu lại thành phố sẽ dê như trở bàn tay” Bạch Hổ dân tôi vào trong thành.
“Anh nói xem, cuối cùng cô ta sẽ dùng cách gì để quyết chiến với chúng ta đây?” Tôi hỏi.
Bạch Hổ suy nghĩ một lát, sau đó nói ra câu trả lời giống như của Lãnh Mạch: “Quỷ thần thứ hai.”
“Nếu Hồng Hồng trở thành quỷ thần thứ hai, thì trảm thi kiếm cũng đủ để áp chế Kiếm Thần. Nghe nói Tống Lăng Phong lại có được tọa ky Tuyết Quái của quỷ thần lúc trước. Đến lúc đó, lại thêm sự khống chế của Tống Lăng Phong và Lạc Nhu, chỉ sợ Hồng Hồng sẽ càng mạnh hơn, còn cả kẻ chủ mưu trong tối kia nữa. Rốt cuộc anh ta có chặn chúng ta một cước ngay vào thời điểm chúng ta quyết chiến hay không, thì chúng ta cũng không dám chắc chăn, không biết đến khi ấy, chúng ta… có thể ứng phó được không?”
Tuy quân đội của chúng tôi đang hành quân theo.
chiều hướng thăng lợi, nhưng thực ra vân có rất nhiều vấn đề nhỏ lại không thể coi thường đang ẩn nấp ở phía sau. Những vấn đề nhỏ này, rất có khả năng sẽ trở thành mối đe dọa cực lớn. Đây là điều mà chúng tôi đang lo lăng “Không phải con người các cô có câu nói này sao?”
Bạch Hổ quay đầu nhìn tôi: “Xe đến trước núi ắt sẽ có đường, binh tới tướng chặn, nước tới đất chặn. Bây giờ chúng ta không có thời gian để đi điều tra từng manh mối một về kẻ chủ mưu đó. Việc duy nhất có thể làm chính là bản thân mạnh mế, tùy cơ ứng biến, và đoàn kết với nhau, cho dù đối phương có nhiều âm mưu đến đâu thì chúng ta vân có thể giải quyết được”
Bạch Hổ nói đúng, chỉ cần bản thân chúng tôi mạnh mẽ hơn, thì cho dù Kẻ chủ mưu đó có là người gây bất ngờ đến đâu đi chăng nữa, đồng thời cho dù anh ta có mạnh hơn nữa, thì chúng tôi cũng không có gì phải sợ hãi.
“Nhưng vấn đề về Kiếm Thần đó của cô, quả thực cần phải nghiêm túc giải quyết một chút” Bạch Hổ lại nói.
Tôi lập tức cúi mặt xuống: “Qua ngày mai, tôi có thể chiến đấu được rồi. Đến lúc đó chỉ sợ chúng tôi cũng đã đến dưới chân thành Minh Vương rồi, có thể ông Chung Nhiễm sẽ tới, Những có thể cũng sẽ tới, chỉ có thể hỏi bọn họ một chút mà thôi”