Hôm nay chúng tôi công thành với tốc độ quá nhanh, vốn quyết định ăn cơm tối xong sẽ tiếp tục xuất phát, nhưng cuối cùng Lãnh Mạch lại hạ lệnh, sẽ nghỉ ngơi một đêm nay, rồi ngày mai lại xuất phát. Binh lính đều hoan hô sự sáng suốt của anh, bọn họ ăn cơm rất náo nhiệt, giống như đi tụ họp. Khi tôi và anh rời đi, thì binh lính vân còn đang ầm ï, bị anh quát vài câu, mới yên tĩnh lại, bọn họ mau chóng ăn cơm rồi mau chóng đi nghỉ ngơi.
Đến hiện giờ chúng tôi vân chưa có tin tức về Lạc Nhu và Tống Lăng Phong, cũng không biết họ trốn ở nơi nào, tôi chỉ biết, bọn họ chắc chắn đang chuẩn bị cho một trận chiến cuối cùng.
Một trận chiến cuối cùng, cũng là một trận chiến quan trọng nhất.
Cùng lúc trở về phòng, tôi ngồi trên giường, vừa tháo giày, vừa hỏi Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch, anh nói xem, Lạc Nhu sẽ dùng cách gì để quyết chiến với chúng ta?”
“Hồng Hồng.” Lãnh Mạch phun ra hai chữ.
Hồng Hồng..
“Anh đang nói, bọn họ rất có khả năng sẽ biến Hồng Hồng thành quỷ thần thứ hai, rồi lợi dụng cô ấy để chiến đấu với chúng ta sao?”
“Đúng” Lãnh Mạch quay đầu nhìn tôi: “Quỷ thần không thể khinh thường. Cho dù là anh của hiện tại, cũng không dám chắc mình có thể chäc chăn đánh thăng được quỷ thần, cho nên, sau ba ngày, nhóc con, chúng ta nhất định phải nghĩ cách giải quyết chuyện giữa em và Kiếm Thần. Trận chiến với quỷ thần, anh cần em giúp anh”
Anh cần em giúp anh…
Câu nói này, còn khiến người ta ấm lòng hơn cả “em ở phía sau đợi anh đi chiến đấu”.
Anh tin tôi, hơn nữa còn cần tôi, thế này cũng đủ rồi.
“Lãnh Mạch, anh yên tâm, em nhất định sẽ chống lại được bóng ma của Kiếm Thần, sẽ không bị khống chế nữa đâu!
“Anh biết sự tự tin của em, nhưng để phòng ngừa Tống Lăng Phong giở trò quỷ trong đó, chúng ta vẫn phải nghĩ cách xử lý. Nhưng ngày mai, đại khái thì người xử lý sẽ tới thôi” Sau khi anh nói xong một cách ý vị sâu xa, không đợi tôi hỏi thêm gì nữa, mà đã tắt đèn trên giường, rồi ôm tôi vào trong lòng.
Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ có tôi và anh, trái tim của đối phương cũng đang đập.
“Lãnh Mạch, sau khi chiến tranh giành thăng lợi, anh hãy cầu hôn em đi” Tôi nhắm mắt lại và nói Anh hơi dừng lại, rồi chợt ôm chặt tôi từ phía sau, căm vùi vào trong mái tóc tôi: “Cầu hôn? Sau khi chiến tranh giành thắng lợi, chúng ta sẽ kết hôn, chứ cầu hôn cái gì?”
“Tốt xấu gì cũng là một quá trình nghi thức mà thôi, người ta cầu hôn siêu lãng mạn, nên em cũng muốn một lần”
“Không cầu hôn” Anh đáp một cách kiên định: “Cầu hôn cái rằm, trực tiếp nhận giấy, rồi về thẳng nhà làm việc!”
Tôi ngẩng mặt lên: “Vậy em không đồng ý đâu!”
Lần này, anh lại không ồn ào nữa, chỉ cúi đầu cười: “Được rồi, nhóc con, cả đời này của em chỉ có thể là của anh, nhận mệnh đi.”
Cả đời này, chỉ có thể là của anh.
Nhận mệnh đi…
“Được rồi, em nhận mệnh” Tôi cười và nói với anh.
Cả đời này có thể ở bên anh là chuyện khiến tôi hạnh phúc nhất.
“Ngủ đi” Anh nói, giọng nói cũng không vui vẻ gì cho lắm, hình như anh đang lo lăng đến một vài chuyện gì đó. Anh không nói, thì tôi cũng không hỏi nhiều, mặc kệ anh đi, chuyện sau này thì để sau này hãy nói.
Ngày hôm sau, tôi biết chuyện chúng tôi giành chiến thăng trong trận chiến sẽ dân đến sự phản ứng từ khắp mọi nơi. Nhưng không ngờ, phản ứng này lại mãnh liệt như vậy!
Toàn bộ Minh Giới đều đang sục sôi!
Khi tôi mặc xong bộ quần áo rồi đi ra ngoài cùng Lãnh Mạch lần thứ hai, thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Trong thành phố chật ních người, đông hơn gấp.
đôi so với ngày hôm qua. Không chỉ có dân chúng bình thường, mà toàn bộ nhân sĩ giang hồ, những người mang theo dị năng tuyệt kỹ cũng tới. Lân trước, sau khi Lãnh Mạch cắt cổ tay tự sát, thì những người dị năng này đều tản đi hết. Nhưng bây giờ lại tụ hợp lại, hơn nữa còn xin gia nhập vào đội quân của anh, muốn cống hiến sức lực cho anh.
Lãnh Mạch nhận hết những người này, cho bọn họ đi lính để trả ơn. Anh tính số người, sau đó lại chia một ít cho hai nhánh đội quân ở bên ngoài.
Vừa nghe chỉ cần có năng lực, thì có thể tự bảo vệ mình, có thể chiến đấu, thì có thể gia nhập vào đội quân của Lãnh Mạch, khiến đám đông đều như phát điên, đồng thời thể hiện khả năng của bọn họ. Quân đội lập tức được bổ sung gấp mấy lần. Người tòng quân nhiều không đếm xuể, áo giáp không đủ cung.
Những người đó lại điên cuồng mang theo cả vũ khí và áo giáp của mình, muốn gia nhập vào đội quân của Lãnh Mạch.
Ngay khi đang bàn bạc xem nên chia binh lính cho.
hai nhánh đội quân khác như thế nào, thì quỷ sai báo tin trở về.
Người trở về lần này là Đồng Sênh.