Chiến tranh đã đủ tàn khốc rồi, dân chúng vô tội chết nhiều đến không đếm xuể. Lãnh Mạch không chấp nhận sự gia nhập của những người bình thường này, tôi nghĩ, anh chắc chắn cũng không hy vọng có thêm người chết.
Chúng tôi rời khỏi thôn trang đó, trước khi đi, tôi quay đầu lại nhìn nơi có vũng máu đen kia, nhưng kỳ quái là vũng máu đen đó đã biến mất không thấy nữa.
Đại khái là hòa tan rồi sao?
Tôi cũng không để ý cho lắm mà đuổi theo Lãnh Mạch.
Binh sĩ nghỉ ngơi một chút, ăn đồ ăn nóng và uống canh nóng. Vẻ mặt của mọi người đã thoải mái hơn không ít. Tôi rụt cổ đứng bên cạnh anh: “Lạnh quá.”
Lãnh Mạch từ chỗ cao liếc mắt nhìn tôi: “Đã bọc thành năm bánh dày rồi, em sợ lạnh đến thế sao?
Trong cơ thể của em không chảy máu của anh sao?
Thật vô dụng, mất mặt”
Tôi ngẩng mặt lên: “Thật ngưỡng mộ bạn trai nhà người ta. Khi bạn gái nhà người ta nói lạnh, thì bạn trai người ta đều sẽ hỏi han ân cần đủ kiểu, ai lại có thái độ kém như của anh chứ? Chẳng dịu dàng cũng chẳng ấm áp chút nào hết!”
Lãnh Mạch dừng một chút, sau đó đáp: “Ờm, vậy uống nhiêu nước nóng vào”
Tôi suýt chút nữa bị bị anh chọc tức đến phun máu tươi.
“Nhóc con” Anh gọi tôi.
“Đừng gọi em” Tôi tức tối quay đầu đi “Nhìn này, có thứ đẹp lãm.”
“Không nhìn!”
“Được thôi, em nói không nhìn đấy nhé, đến lúc đó đừng có hối hận” Anh bảo.
Tôi vân không nhịn được sự tò mò trong lòng mình, mà quay đầu tìm anh: “Ở đâu… ưm?”
Lời còn chưa nói xong, thì môi đã bị anh cướp mất.
Tôi ngây người.
Anh giữ eo tôi, rồi kéo tôi vào trong ngực anh, nụ hôn qua đi, anh thở bên tai tôi: “Còn lạnh không?”
Tôi lập tức đỏ mặt, đầu dựa vào ngực anh, ngược lại thật sự ấm áp hơn rất nhiều, cơn giận cũng tiêu tan.
“Con gái đúng là sinh vật phiên phức “Anh nói phía trên đầu tôi một cách vừa bất đắc dĩ vừa yêu thương.
Lãnh Mạch thật sự thuộc loại đàn ông bề ngoài thì lạnh lùng, độc mồm, nhưng trong lòng lại rất tốt, rất đáng để tin cậy, cũng rất đáng… để phó thác.
Chỉ mong răng chiến tranh mau chóng kết thúc, để tôi có thể cùng với anh, hai người đi chu du khäp thế giới.
Sau khi chỉnh đốn xong, chúng tôi lại lên đường.
Bóng đêm dần ập đến. Chúng tôi hành quân vội vàng trong đêm, cưỡi ngựa chạy xuyên qua rừng cây.
Lạnh quá, tôi vốn tự mình cưỡi một con ngựa, để thuận tiện cho anh hành động. Nhưng sau đó thực sự lạnh đến không chịu nổi, tôi lại bò lên lưng ngựa của Lãnh Mạch một cách vừa chơi xấu vừa làm nũng. Lãnh Mạch ghét bỏ tôi chết đi được, nhưng tôi mặc kệ anh, cuộn tròn trong lòng anh rồi nhăm mắt lại, khỏi phải nói thoải mái thế nào.
“Con nhóc chết tiệt, coi ông đây là túi giữ nhiệt phải không?” Ngoài miệng thì mắng tôi, nhưng thực tế hai tay lại ôm tôi chặt hơn, còn suýt chút nữa thì thổi bay mũ đội của tôi, rất dịu dàng.
Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngay cả dưới hoàn cảnh như vậy, nhưng vì có anh bên cạnh, cho nên tôi rất thả lỏng tâm tình mình. . Truyện Xuyên Không
Tôi ngủ thẳng cẳng cho đến khi anh gọi tôi, thì mới tỉnh lại.
“Chúng ta đã đến đâu rồi?” Tôi hỏi.
“Ninh Thành, chúng ta phải tranh thủ bóng đêm để đánh chiếm tòa thành này” Anh đáp.
Tôi võ mặt mình, để bản thân tỉnh táo lại.
Lãnh Mạch nói tòa thành này là đường ranh giới thông đến các tòa thành lớn ở phía tây của Lạc Nhu, được tính là cứ điểm khá quan trọng. Chỉ có điều, so với Lôi Thành mà nói, thì Lôi Thành vân quan trọng hơn một chút. Quân lực được Lạc Nhu bố trí ở nơi này không yếu, cho nên chúng tôi nhất định phải năm được tòa thành này trong đêm.
Đội quân ẩn nấp trong rừng cây, như một con mãnh thú vận sức chờ phát động.
“Để em sang con ngựa khác đi” Náo lại hoàn náo, nhưng đến lúc làm chính sự vân không thể chậm trề.
Vân chưa đến ba ngày, chưa thể tham gia chiến đấu được, nên tôi sẽ chỉ trở thành gánh nặng của anh.
“Không cần” Anh đáp.
Tôi ngẩn người.
Anh lại nói tiếp: “So với để người khác bảo vệ em thì chẳng băng đi theo anh, anh không yên tâm.”
Tôi có hơi cảm động: “Không sao đâu, em sẽ đợi mọi người ở đây, không tham gia công hạ thành là được”