Bà cô đột nhiên cắt ngang suy nghĩ sâu xa của tôi. Tôi cũng nhìn theo.
Có một người đàn ông trung niên đưa một bát mỳ cho bé gái, rồi nói với cô bé: “Ngẩng đầu lên để tao nhìn mày nào”
Cô bé dừng một lát, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt của mình.
Tôi lập tức bị sốc ngay tại chỗ.
Tôi không nhìn lâm đấy chứ? Tại sao cô bé này lại là Tiểu Bắc?
Đó chính là người hầu nhỏ lúc trước ở cung điện mà Lãnh Mạch đã phái tới chăm sóc tôi! Cũng là người đầu tiên đáp lời kiên quyết ủng hộ anh!
Không phải nói cô bé đã chết rồi hay sao? Sao lại..
“Chú” Tiểu Bắc mở miệng, giọng nói cứng ngắc giống như một cô máy: “Chú cần gì?”
Người đàn ông trung niên cười thô tục: “Muốn mày, có được không?”
Tiểu Bắc dừng lại, sau đó cười theo, còn cười đến vô cùng quái dị: “Được thôi, chú có thể bao nuôi tôi sao?”
“Không, không phải mày nói cứ cho mày đồ ăn thì mày có thể biến ra thứ mà người ta muốn hay sao. Tao chỉ muốn đè mày một lần, chứ không muốn chịu trách nhiệm cả đời với mày”
Tiểu Bắc cũng không tức giận, mà nghiêng đầu, vài giây sau mới đáp: “Được, được thôi.”
Người đàn ông trung niên cười và dắt Tiểu Bắc đi.
Cô bé ngoan ngoãn đi theo phía sau ông ta, rời khỏi đám người.
Trước khi rời đi hẳn, cô bé đột nhiên quay đầu lại, †âm mắt nhìn về phía tôi!
Cô bé thật sự đã thay đổi rồi, giống như bà cô kia nói, đôi mắt của cô bé đã biến thành màu xanh ngọc.
Tuy rất xinh đẹp, nhưng cũng rất yêu dị. Từ trên người cô bé cũng lộ ra cảm giác kỳ quái. Tiểu Bắc của lúc trước không có đồi mắt như vậy, đồng thời cũng sẽ không có loại biểu cảm rợn người này.
Tại sao cô bé lại xuất hiện ở nơi này? Nếu cô bé còn sống, lẽ nào không thể đi tìm chúng tôi được sao?
Sau khi Tiểu Bắc rời đi cùng người đàn ông trung niên kia, đám người cũng tản đi.
Diệp Hàn kêu binh sĩ đi mua thức ăn, còn tôi thì vân đứng nguyên tại chô, anh ta xoay người lại gọi tôi: “Đừng ngây ra đó nữa, đi thôi.”
“Diệp Hàn, anh không cảm thấy bé gái vừa rồi đó rất kỳ lạ hay sao?” Tôi vừa đi theo anh ta vừa hỏi.
“Thêm một chuyện không băng bớt một chuyện, cô bé đó bị oán khí quấn thân, đôi mắt đó rất tà môn, chúng ta mua đồ ăn rồi trở về sớm một chút, đừng gây thêm chuyện.”
Tôi muốn nói tôi đã nhận ra Tiểu Bắc, nhưng cuối cùng vẫn chẳng nói gì. Nói trăng ra thì mối quan hệ giữa tôi và cô bé cũng không thể tính là rất tốt hay rất thân thiết gì. Có rất nhiều người trồi dạt khắp nơi trong chiến tranh, tôi cũng không thể chăm sóc từng người một được. Bây giờ lại đang là thời kỳ nhạy cảm… Bỏ đi, không nghĩ lung tung nữa.
Sau khi chúng tôi mua xong thức ăn đủ cho đội quân, thì rời đi Khi bước đến cửa thôn, thì trong thôn đột nhiên truyền ra một tiếng kêu vô cùng chói tai: “Cứu tôi với!
Giết người rồi!”
Chúng tôi quay đầu lại nhìn.
Người trung niên lúc trước đó chạy ra từ trong một căn phòng nào đấy. Hai chân của ông ta đã biến thành màu đen như thể bị đốt cháy, còn đang không ngừng lan lên trên. Sau khi màu đen lan dân đến eo của ông †a, thì ông ta ngã xuống đất, cơ thể run rẩy, miệng sùi bọt mép, đôi mắt trừng thật to. Toàn bộ cơ thể của ông †a nhanh chóng biến thành một đống than đen. Sau đó một trận gió thổi qua, biến ông thành bụi phấn tan vào trong gió.
Tiểu Bắc dựa người vào bên cửa, đôi mắt trừng to, nhìn vào người đàn ông đã hóa thành tro kia.
Trên đường, có rất nhiều người đi đường nhìn thấy, đều sợ ngây người, trong nháy mắt đã tan tác như bây ong vỡ tổ. Rất nhiều người còn gọi Tiểu Bắc là quái vật, là quỷ biến thành người. Con đường vốn sầm uất đã lập tức sạch bóng người.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi híp mắt lại.
“Tôi cảm thấy năng lực này rất giống Tử Hỏa” Sắc mặt của Diệp Hàn cũng nặng nề hẳn đi.
“Tử Hỏa?”
“Đây là một loại vu thuật rất tà ác, trái tim và thậm chí là cả huyết quản của người có oán hận cực kỳ sâu đậm sẽ bị móc ra, rồi ngâm vào trong máu đen và lửa cồn. Nếu người này còn có thể sống sót được nhờ vào sự kiên định, thì sẽ được sở hữu sức mạnh tà ác đó.
Sức mạnh này tên là Tử Hỏa. Bất cứ người nào mà cô †a đụng phải đều sẽ biến thành than đen. Hơn nữa cơ thể của cô ta cũng sẽ biến thành Tử Hỏa, có thể tạo ra lực sát thương rất lớn”
Vu thuật? Sao Tiểu Bắc lại biết sử dụng vu thuật chứ?
“Đại soái, cô ta đang đi qua đây!” Đường Khinh chăn trước mặt tôi.
Tiểu Bắc đã rời khỏi căn phòng đó và chậm rãi bước về phía chúng tôi.
“Loại người này bình thường sẽ bị khống chế, phải cẩn thận” Diệp Hàn nói.