Trận đầu tiên là ở Lôi Thành”
Tôi bỗng hiểu, nhìn Lãnh Mạch: “Ý anh là… Chúng †a chuẩn bị tấn công Lôi Thành”
ện giờ là cơ hội đánh bại Lạc Nhu, những ác khí đè nén trước đó đã đủ chín muồi để xuất trận rồi” Mặt Lãnh Mạch lạnh tanh.
“Em cũng muốn xả giận, haizz nhưng vẫn phải đợi ba ngày” Tôi ngứa ngáy rất muốn tự tay giết Lạc Nhu!
“Em an phận đi, ba ngày sau sẽ cho em được hả hê.” Lãnh Mạch nói.
“Hay quái” Tôi hò reo làm con ngựa chúng tôi đang cưỡi giật mình hí một tiếng.
Lãnh Mạch và Dạ Minh cùng quát tôi: “Ngồi yên đi!”
“Ok, ok Tôi lè lưỡi.
Ngoài quân đội của Lãnh Mạch ở trong rừng thì vân có những cặp mắt của thú hoang lúc ẩn lúc hiện ở sâu trong rừng. Có đội quân quỷ láu cá của thống lĩnh Lương Sinh, có một nhóm người tộc Dược Sư không nhiều đang ngồi nghỉ xung quanh.
Còn những nhà họ Tống thì Dạ Minh đã cho họ vào.
khu vực hậu cần rồi.
Tóm lại nhánh quân đội của chúng tôi ở đây không có nhiều, một cánh rừng nhỏ đã chứa được hết.
Lãnh Mạch bế tôi xuống ngựa đi nghỉ. Vừa nấy có đầu bếp nấu chè đậu đỏ, Lãnh Mạch bưng bát chè nóng hổi cho tôi. Tôi bưng bát uống mấy hớp cơ thẻ cũng ấm lên, tôi cảm thấy mình sống lại nhiều “Chiến Vương điện hạ đúng là rất khá không cả uống trộm chè đậu đỏ.” Đường Dịch ngồi bên cạnh cười bảo: “Đại soái không biết đó chứ, quân chúng tôi và nhất là nhà bếp rất sợ Chiến Vương điện hạ. Các đầu bếp thấy Chiến Vương điện hạ đều sợ run tay bởi vì Chiến Vương điện hạ có thể khiến họ nấu nướng đến run tay.”
“Ha ha ha” Tôi cười lớn: “Tất cả mọi người đều biết cái tật ham ăn của anh rồi Dạ Minh”
“Khi gió! Ông đây đang trưởng thành được chưa!”
Dạ Minh hét vào mặt tôi.
Mấy đại soái và binh lính xung quanh phá ra cười, mọi người đều cười nắc nẻ.
Dạ Minh lườm các binh lính, các binh lính cũng chẳng sợ anh ta lắm. Ai cũng bảo anh ta bụng to như La Hán, không ai ăn nhiều như anh ta trên thế giới này.
Trêu Dạ Minh nhưng anh ta không hề giận, ra hiệu cắt cổ với các binh lính.
Tôi và Lãnh Mạch nhìn nhau và đều thở phào nhẹ nhõm.
Dạ Minh trước đây bị tâm ma khống chế không muốn hoà nhập, cũng không sẵn lòng mở rộng cánh cửa tâm hồn chấp nhận qua lại với những người khác.
Dạ Minh bây giờ khác rồi, anh ta đã chiến thắng tâm ma, không còn tư tỉ nữa. Anh ta tốt tính sẵn, trêu nhau với các binh lính và các binh lính cũng đã làm quen với anh ta. Thật ra có lẽ thái độ thù địch mọi người dành cho Dạ Minh không nghiêm trọng như Dạ Minh nghĩ.
Anh ta đã có bạn bè nên tôi và Lãnh Mạch rất yên tâm.
Tôi uống được nửa bát chè đậu đỏ, không uống nổi nữa nên bảo Lãnh Mạch giúp.
Lãnh Mạch bưng cái bát tôi đã uống lên uống ừng ừng mấy hớp hết bát chè.
“Anh không sợ dính nước bọt của em ở trong chè à” Tôi buồn cười.
“Nước bọt?” Anh nhăn mày rồi bóp cằm tôi, đổ người hôn tôi khi tôi không kịp chuẩn bị.
Tôi nhìn anh ngơ ngác mặc anh cạy răng thò lưỡi vào.
Trong rừng vân có biết bao đại soái và binh lính, tộc Dược Sư và những người khác, có cả Dạ Minh vô cùng thân thế mà Lãnh Mạch mặc kệ tất cả. Nhắm mắt nghiêm túc hôn sâu tôi đây say đắm trước mặt tất cả mọi người.
Tất cả thế giới đều ăn chứng kiến tình yêu của chúng tôi.
Tôi bông vô cùng cảm động, sống mũi cay cay cũng nhắm mắt vòng hai tay ôm cổ anh.
Xung quanh như chỉ còn lại tôi và anh, không còn bất cứ người nào khác.
Chỉ có tôi và anh mà thôi.
Một lúc lâu sau đôi môi rời xa, tôi đỏ lựng mặt nhũn chân dựa vào lòng Lãnh Mạch.
“Anh ăn chưa đủ nhiều nước bọt của em à? Em tưởng anh được phép chê? Giọng nói trầm khàn êm tai vang bên tai, hơi thở nóng ấm của đàn ông phả vào tai Tình cảm thăng hoa, tôi vô cùng rất muốn lên giường với anh, vô cùng muốn.
“Hầy Lãnh mặt liệt à, các anh phân phát cơm chó số lượng thế này… Tôi nhận, tôi ăn” Dạ Minh cắt ngang ánh mắt nồng đượm tỉnh yêu nồng cháy của chúng tôi Mặt tôi đỏ như quả cà chua, tôi ôm mặt vùi vào cổ áo.
“Có ai lắm mồm như cậu à” Lãnh Mạch trừng Dạ Minh.