Nhưng đó là sự thật, tôi chỉ biết nói với Tống Tử Thanh: “Tống Lăng Phong đã tế chín trăm chín mươi chín trinh nữ cho kiếm thần để kiếm thần mạnh hơn.
Tống Mộc Âm bị Tống Lăng Phong tính toán từ trước sẽ trở thành tế phẩm cực phẩm. Ông ta giết Tống Mộc Âm lại còn chặt khúc Tống Mộc Âm để tế sống chị ấy cho kiếm thần. Lúc bọn em đến nơi đã muộn, em xin lôi Tống Tử Thanh…”
Mãi mà Tống Tử Thanh không nói nên lời “Tiểu Thanh! Mộc Âm nhà dì rất thân với con! Mộc Âm nhà dì còn thích thâm con nữa chắc chản con biết điều đó!” Dì Tống nói với Tống Tử Thanh: “Con nhỏ này, con nhỏ này không chỉ không trả thù cho Mộc Âm mà còn lấy kiếm thần đã giết Mộc Âm! Còn muốn dùng thanh kiếm đó! Cô ta còn lấy thanh kiếm thần đó để làm vũ khí cho mình! Cô ta có đáng chết hay không!
Cháu nói xem cô ta có đáng chết hay không!”
“Bà bị điên à” Si Mi ngứa mắt không chịu nổi lên tiếng: “Con gái bà không bị đồ ngốc giết cũng không bị thanh kiếm giết mà là Tống Lăng Phong! Chúng tôi cầm thanh kiếm đi để dê giải quyết Tống Lăng Phong và Lạc Nhu. Bà không cảm ơn cô ấy thì thôi, đẳng này lại còn trách cô ấy? Đầu óc bà có vấn đè à?”
“Tôi cảm ơn cô ta? Chẳng phải thanh kiếm đó giết con gái tôi còn gì? Tôi phải đập gấy thanh kiếm đó!” Dì Tống lại gào thét mất khống chế”
“Được rồi” Si Mị muốn xô xát, Tống Tử Thanh vẫn im lặng đã nói: “Anh đã hiểu đại khái sự việc rồi. Nghe nói em bị kiếm thần làm bị thương thất khiếu chảy máu ba ngày không được vận động là thật à?”
Tôi cúi mặt gật đầu: “Kiếm thân hiện giờ rất tà ác, bọn em đang nghĩ cách dùng nó thế nào”
“Tiểu Thanh! Không lẽ cháu không định trả thù cho Mộc Âm à?” Dì Tống khóc lóc kéo mạnh Tống Tử Thanh.
Tống Tử Thanh quäặc mắt nhìn bà ta: “Cháu sẽ trả thù cho cái chết của Mộc Âm, Tống Lăng Phong nợ chúng ta quá nhiều máu, chúng chúa sẽ giết ông ta”
“Thế còn cô gái đó thì sao? Cháu bảo vệ cô ta vì cô †a là em gái cháu à?”
“Bỏ qua chuyện em ấy là em gái cháu, dù bất cứ ai nghe chuyện cũng sẽ không đổ tội đó lên người em ấy.
Em ấy chỉ cầm một thanh kiếm thần, không liên quan gì đến cái chết của Mộc Âm. Dì mới là người có suy nghĩ khác lạ” Dừng lấy hơi, Tống Tử Thanh né tránh cái lôi kéo của dì Tống: “Mà em ấy là em gái cháu, dù có ngày cả thế giới chửi bới em ấy cháu vẫn sẽ bảo vệ em ấy”
Một câu thôi đã chặn mọi đường lui của dì Tống, dì Tống sững sờ ngã ngồi ra đất.
Tống Tử Thanh vung tay gọi hai tên lính qua đưa dì Tống đi.
Sĩ Mị võ vai tôi: “Đừng có mặt như đưa đám thế, đó không phải lỗi của em”
“Em biết, em chỉ… rất khó chịu vì cái chết của Tống Mộc Âm” Tôi lắc đầu: “Thôi không nghĩ nữa, Tống Lăng Phong và Lạc Nhu nợ quá nhiều máy, chúng ta sẽ đòi lại công bằng cho những người đã chết “Chắc chăn rồi” Sỉ Mị trả lời tôi, giọng hơi trâm Tống Tử Thanh không nói gì thêm tiếp tục đi qua chö Lãnh Mạch Tôi và Sỉ Mị cũng qua đó.
Lãnh Mạch đã buông Tử Hinh, binh lính qua lôi Tử Hinh dậy.
“Trả lời câu hỏi của tôi, tôi có thể cân nhắc tha chết cho cô.” Lãnh Mạch nói.
“Hờ, đại nhân Chí Tôn Vương cũng chơi trò này à?”
Tử Hinh nhếch môi dính máu cư: ử sĩ của kẻ âm mưu là sứ giả cầm đèn tôi đây đã nhìn thấu sinh tử, nếu không đến thế giới mới vậy sống ở cái thế giới bẩn tưởi ghê tởm này cũng vô nghĩa, chi bằng chết cho xong”
Lại là thế giới mới…
Những người này bị kẻ âm mưu tẩy não rồi.
“Đã thích chết vậy tôi chiều cô” Lãnh Mạch nheo mắt ý bảo binh lính giết người.
Binh lính rút kiếm chuẩn bị chém đầu Tử Hinh.
“Khoan đãi” Tử Hinh bông hét to: “Ngài muốn biết gì tôi có thể nói cho ngài biết, ngài chỉ cần tha cho tôi…”
Cái cô này đúng thật là…
Mạnh mồm nhưng thật ra sợ chết chết đi được.
Lãnh Mạch ra hiệu binh lính bỏ kiếm ra.
“Bổn vương chỉ muốn biết một chuyện” Lãnh Mạch nói: “Kẻ âm mưu là ai.”
“Ờ… Đổi câu hỏi được không?” Tử Hinh khó xử cầu xin Lãnh Mạch: “Nếu như tôi nói ra họ tên người đó vậy tôi cũng không thể nhìn thấy bình minh.
Lãnh Mạch lạnh mặt.
Diệp Hàn bên cạnh nói: “Các cô đã hiểu vương nhà †a như thế chắc hẳn cũng rất hiểu tính của vương nhà †a và cũng nên biết mức độ kiên nhân của ngài. Cô nên nghĩ cẩn thận rồi hãng nói”
Lãnh Mạch cực kỳ thiếu kiên nhân, chắc chắn sứ giả cầm đèn biết.
Vậy nên Tử Hinh đã chân chừ, mấy máy môi rồi lại im lặng không dám đổi câu hỏi nữa.
Lãnh Mạch nhìn biểu cảm của cô ta và dễ thấy đã rất mất kiên nhân: “Rốt cuộc cô có còn muốn sống nữa không?”