Binh lính nhảy lên lưng ngựa, Lưu Nguyệt nhảy lên ngựa Lương U đưa cô ấy rồi đi theo sau Lương U.
Do tôi đang mang thai nên Lục Quy không biến thành thắt lưng mà biến thành cái vòng đeo tay nhỏ ở tay phải tôi.
Tôi tìm quanh và thấy kiếm thân nhét trong túi hành trang ở con ngựa của Lương U nên không nói gì nữa.
Nhóm chúng tôi rời khỏi cái thôn này trong màn đêm.
Tinh thần của dì Tống không ổn định nên bị đánh ngất rồi đưa lên lưng ngựa. Chắc đó là lệnh của Lãnh Mạch, Lãnh Mạch đã nghe Lưu Nguyệt kể chuyện của dì Tống, không giết dì đã là rất khoan hồng rồi.
Giờ tôi không lo Lạc Nhu và Tống Lăng Phong sẽ chặn đường chúng tôi. Lạc Nhu đã bị chém dứt lìa một cánh tay, chắc chắn đang phải củng cố sức mạnh bằng cấm thuật nào đó, không rảnh mà quan tâm chúng tôi.
Cái chúng tôi cần lo là thế lực bí mật kia.
Tôi và Lãnh Mạch đã gặp người tên sứ giả cầm đen, khi đó Lãnh Mạch và Dạ Minh cùng đánh sứ giả cầm đèn mới đánh thắng được, để mà người khác đến vậy chưa chắc có đánh thăng được hay không. Năng lực của sứ giả cầm đèn rất lạ, chuyển thành người khác e là cũng sẽ có năng lực lạ nào đó.
Chúng tôi cần phải mau chóng tập hợp với nhóm Dạ Minh ở dưới chân Lôi Thành.
Gió lạnh phả vào mặt làm tôi vừa lạnh vừa đau, tôi kéo cổ áo che mặt. Lãnh Mạch thấy thế giữ cương bằng một tay, tay kia sờ mặt tôi: “Chịu được không?”
“Em chịu được, em không mảnh mai thế đâu” Hơi thở của tôi phả vào tay anh làm tay anh đọng hơi nóng.
“Anh thấy em rất mảnh mai” Lãnh Mạch không vui.
Anh mới nói vậy mà tôi đã cảm thấy tốc độ cưỡi của anh chậm lại, gió không còn quá mạnh không phả vào mặt làm tôi đau như nãy nữa.
Tôi ngọt hết cả tim, thò tay ra câm bàn tay đang ôm mặt tôi của anh. Tay anh cũng lạnh trong gió, tôi thương: “Anh không lạnh à?”
“Em bị ngốc à?” Thế mà người đàn ông này lại quở tôi chứ chẳng hề cảm động chút nào: “Anh thế chất băng, em là lợn à mà hỏi anh có lạnh không?”
Tự nhiên tôi cạn lời…
“Cho tay vào áo đi! Em có thấy thể chất băng nào cần người khác bao tay cho trong gió lạnh không?”
Anh lại măng tôi.
Tôi sưng sỉa mặt mày nhét tay vào áo vào trong áo: “Anh đã không cảm động lại còn quát em, chẳng dịu dàng chút nào”
“Không dịu dàng với em được, dịu dàng với em rồi đội em lên đầu mất.”
Tôi tức giận, quyết định không nói chuyện với cái tên Lãnh Mạch khốn kiếp này nữa!
Lát sau trong tay Lãnh Mạch tạo ra một con chim băng, anh nịnh tôi: “Đẹp không?”
“Đẹp hơn anh nhiều!” Tôi hừ lạnh với anh.
Anh buồn cười vô cùng: “Xấu là em không yêu anh à?”
“Không yêu nữa!” Tôi thốt trong cơn giận.
Lãnh Mạch biến sắc: “Em nhắc lại xem!”
Tôi hơi sợ, yếu thế: “Em không có ý gì cả, đang giận anh nên tiện miệng thôi..”
“Câu đó tiện miệng được?” Anh lạnh lùng hỏi vặn lại tôi.
Tôi biết tôi đuối lý, xị mặt bảo: “Không phải… Em sai rồi Lãnh Mạch”
Lãnh Mạch hừ lạnh không quan tâm tôi nữa.
Tôi buồn chết mất, cầm tay áo dỗ anh. Anh hất tôi ra mặt lạnh như băng không quan tâm tôi.
“Em không cố tình thật mà..” Tôi khóc mất.
“Tự nhiên thốt ra chứng tỏ em vẫn hay nghĩ thầm”
Lưu Nguyệt nói.