Có thông minh đến đâu cũng không ai nghĩ rằng Tống Lăng Phong lại để Hồng Hồng ở ngoài phòng ngủ của Lạc Nhu.
Chúng tôi đã quên mất răng.
Hồng Hồng vân là linh hồn, cô ấy vân có thể… nhập vào người tôi.
Khoảnh khắc tôi ngã ra đất, tôi thấy Lưu Nguyệt chạy về phía tôi nhưng cũng thấy dì Tống đứng sau giữ Lưu Nguyệt lại.
Tôi mở mắt.
Cơ thể tôi trôi lơ lửng trong bóng đêm vô tận, tôi nhìn quanh, đây là thế giới tinh thân của tôi.
“Hồng Hồng” Tôi nheo mắt.
“Tống Lăng Phong bảo tôi canh ở đó để đề phòng.
CÔ đã xuất hiện thật mà còn không đề phòng tôi xuất hiện đúng như Tống Lăng Phong nói. Có trách thì trách cô ngu thôi.” Hông Hồng nhấc kiếm trảm thi lên trên Vai.
“Tống Lăng Phong đúng là đa mưu túc trí, tôi thừa nhận tôi không lợi hại như ông ta nhưng thế thì sao?
Các cô cũng bị lợi dụng thôi mà?”
Hồng Hồng dừng một lát: “Ý cô là sao? Lợi dụng gì”
Họ không biết lai lịch của những kẻ đứng sau thật “Hồng Hồng, cô biết Tống Lăng Phong là con cáo già thế cô hiểu ông ta ngần nào? Cô cứ bán mạng cho ông ta như vậy mà không thäc mắc gì à? Cô không sợ cô chỉ là quân cờ, đến khi cô hết tác dụng sẽ quảng cô đi à? Cô tin tưởng Tống Lăng Phong đến vậy ư?” Tôi quăng cho cô ấy một chuôi các câu hỏi.
Hồng Hồng bắt đầu suy tư đứng yên đó không tấn công tôi.
Mục đích của những câu hỏi không phải vì tôi ngây thơ cho răng có thể đánh động Hồng Hồng bằng mấy câu hỏi ấy sẽ khiến Hông Hồng đưa tôi trở về. Mục đích của tôi chỉ là kéo dài thời gian thôi. Tôi đang ở trong thế giới tinh thần, tôi không có nhiều năng lực cũng không dùng chiến khí mà thậm chí là chẳng có cả một thanh kiếm, không thể đánh bại Hồng Hồng đang trong trạng thái linh hồn.
Mong là Lưu Nguyệt có thể kéo Hồng Hồng ra khỏi người tôi trước khi tôi hết găng gượng nổi.
Hồng Hồng suy tư vài giây rồi lại nhìn tôi: “Công nhận là câu hỏi của cô rất hay làm tôi sinh nghi rồi.
Nhưng mà cô tưởng tôi dễ lừa như cô à? Tôi biết Tống Lăng Phong muốn gì, ông ta muốn xưng bá, đã muộn xưng bá vậy cần phải bợ đỡ tôi, biến tôi thành quỷ thần thứ hai. Còn cái tôi muốn là thứ đó. Tôi không quan xưng vương xưng bá, tôi chỉ cân sức mạnh để giết người một cách điên cuông!”
Hồng Hồng là linh hôn được hình thành từ các mặt tiêu cực trong tôi, cô ấy là một linh hôn vô cùng tà ác.
“Tôi muốn biết có phải Tống Lăng Phong kể cho cô biết nhiều về trận pháp thế không?” Tôi lại hỏi để kéo đài thời gian.
“Đúng” Hồng Hồng trả lời thắng thắn: “Khi Tống Lăng Phong truyền nội lực cho cô là đã phá phong ấn ký ức của tôi, cho tôi biết sự tôn tại của mình. Tôi là kim bài bảo vệ của nhà họ Tống nhưng cũng là quái vật mà các mặt tiêu cực trong cô tạo nên. Cô cho những người khác nhìn thấy mặt tốt của cô, chỉ có tôi biết trong lòng cô từng có những suy nghĩ xấu xa cỡ nào!”
Tôi không phủ định lời của cô ấy: “Tôi biết tôi từng có những suy nghĩ gì, tôi chẳng phải thánh thần, đã là con người ai cũng có suy nghĩ xấu xa thôi”
“Hờ, con người các cô lúc nào cũng lấy đủ lý do ra để bao biện cho những việc làm ghê tởm của mình. Cô cũng chẳng phải cái thứ tốt đẹp gì Đồng Đồng à, cô cũng chỉ là một con người tởm lợm mà thôi! Những kẻ ngoài kia đều bị vẻ bề ngoài của cô che mờ con mắt!
Cô là một kẻ hai mặt!” Hồng Hồng gào vào mặt tôi.
Tôi nhăn mày.
Cô ấy vân nói tiếp: “Không dưới một lần cô nghĩ đến việc giết cha mẹ nuôi cô trong lòng. Không dưới một lần cô chê Đồng Hoạ xấu, than thở ông trời bất công, than phiền cuộc sống, than về bạn bè của cô, thầy cô của cô. Cô còn rất hay nghĩ nếu tất cả đều bị ốm vậy thì hay, thế thì cô không phải đi học nữa. Lúc cô lên xe buýt cô còn măng thâm người trên xe. Cô rủa người giàu, cô ghét người giàu. Cô sướng chết đi được khi Tôn Viên Phàm đó tán cô! Cô giả vờ không nhận lời cậu ta nhưng thật ra cô rất thích cảm giác được phổng mũi khi cậu ta tán tỉnh cô trước mặt các bạn. Cô ghen ty với cô bạn xinh đẹp, cô xỉa xói vê cô bạn học giỏi.
Chứng cứ nhiều lắm, cô cần tôi liệt kê từng cái một ra nữa không?”
Tôi vân không phủ nhận bất cứ câu nói nào của Hồng Hồng.
“Dù cô có nhiều ưu điểm đến đâu trong mắt người khác thì tôi vẫn biết tất cả những suy nghĩ xấu xa trong lòng cô! Cô đừng tưởng cô là Chúa cứu thế Đồng Đồng à! Nói thẳng ra cô chỉ là cái thứ tâm thường! Là cái thứ nhãi nhép mà thôi!”
Tôi nghe vậy nhướn môi: “Thì tôi là nhãi nhép mà, tôi không biết sao cô lại phải xúc động thế nữa. Hay thật ra người nghĩ mình là Chúa cứu thế là cô?”
“Tôi ghét cái mặt đó của cô! Tôi ghét việc nhiều người thích cô! Tại sao chứt Tại sao cô như ánh mặt trời còn tôi chỉ là màn đêm tối tăm! Tôi phải giết cô, phải chiếm xác cô trở thành một con người trọn vẹn!”
“Cô sẽ không bao giờ trở thành một con người trọn vẹn” Tôi nhìn cô ấy, nói châm chậm từng câu từng chữ: “Một con người hoàn chỉnh phải có cả ánh sáng và bóng tối, còn trong lòng cô chỉ có bóng tối mà thôi.”
Hồng Hồng giận, chĩa kiếm vào tôi: “Cô chán sống rồi!”
Tôi không có năng lực nào trong thế giới tinh thần, cũng không nhìn thấy động tác chậm. Tôi chỉ biết né đòn thật mau bằng vốn kinh nghiệm đã ăn sâu vào máu mình, khó khăn lắm mới né được một đòn tấn ¡y. Kiếm trảm thi lướt qua mặt tôi rạch công của c‹ một vết máu ở má.
Mặc dù tôi đang ở thể linh hồn nhưng tôi vẫn cảm thấy đau. Quan trọng hơn cả đó là nếu linh hồn tôi bị Hồng Hồng giết vậy tôi cũng sẽ hồn phi phách tán.
“Cô định giết tôi thật ư Hồng Hồng?” Tôi xoay người lại hỏi cô ấy.
Cô ấy đứng sau lưng tôi, kiếm trảm thi chỉ vào đầu tôi.
Mấy giây sau Hồng Hồng nói: “Cô bắt buộc phải chết, Đồng Đồng”
Trái tim tôi nhói đau Kiếm trảm thí lại bổ xuống, tôi lùi về sau ngồi phịch xuống đất “Đừng có vùng vây làm gì, cô không thắng được tôi ở trong thế giới tỉnh thần đâu” Hồng Hồng bước châm chậm lại gần tôi chứ không giết tôi vội.
Tôi chùi vết máu ở má, siết nắm đấm. Không có chiến khí, không có nội lực của nhà họ Tống, không có vũ khí, tôi đánh với Hông Hồng băng gì đây?”
“Cô yên tâm, sau khi chiếm xác của cô, tôi sẽ “chăm sóc” chu đáo người đàn ông cô yêu đó.” Hồng Hồng mỉa mai, cô ấy đã ở rất gần tôi, kiếm trảm thi đang toả ánh sáng, cô ấy quyết tâm giết cái mạng tôi với chiêu này rồi.
Bỗng nhiên tôi nhìn thấy có những tia máu xuất hiện ở bóng tối trên đỉnh đầu, những tia máu đó lan rộng và rồi lao vụt về phía tôi!