Chồng Ma Của Em

Chương 71: Cô nam quả nữ thế này không tốt lắm



Tôi vội vàng xoay tay đóng cửa lại, phòng ngủ của Tiểu Lị đối diện với phòng tôi, người khác có thể thấy Lãnh Mạch được đó.

“Chúng ta phải quay lại thôn Nhân Hoà”

Lãnh Mạch nói.

Tôi vốn cho rằng nhiều ngày không gặp như vậy rồi, câu đầu tiên Lãnh Mạch nói sẽ là tôi nhớ em rồi, mấy hôm nay làm gì, được rồi coi như tự tôi đa tình đi anh ta căn bản sẽ không nhớ tôi, vậy ít nhất cũng sẽ hỏi thăm lịch sự như dạo này em khoẻ không’ chứ? Gì cũng không nói vừa mở cửa nhìn thấy nhau đã bảo tôi cùng anh ta quay lại thôn Nhân Hoà, trong lòng tôi không nhịn được có hơi mất mát một chút.

“Trở lại làm gì?” Nhưng tôi lại không thể tự dưng giận dôi anh ta được, chỉ đành khó chịu hỏi anh ta.

“Thôn Nhân Hoà có gần ba trăm người dân chết, việc này tôi hỏi Lão Quỷ rồi, ông ta nói em biết” Cái tên đâần độn Lãnh Mạch này không hề nhận ra cảm xúc của tôi, cực kì bình tĩnh nói chuyện với tôi: ‘Em phải cùng tôi quay lại điều tra”

Ôi, gặp phải cái tên đân độn như khúc gỗ Lãnh Mạch này, tôi còn nói gì được chứ, chỉ đành chấp nhận: “Sự việc lớn như vậy, Ma giới nhất định sẽ cho người đi điều tra nhỉ? Vì sao chúng ta phải nhúng tay vào?

Hơn nữa, cho dù anh phải đi điều tra, cũng không cần….dân theo tôi chứ”

Âm thanh lúc tôi nói nửa câu cuối cực kì bé, bởi vì Lãnh Mạch đang dùng ánh mắt cực kì lạnh lếo cực kì hung dữ mà nhìn tôi, tôi không dám nhìn anh ta, cúi thấp đầu, ngón tay đan vào nhau, chột dạ bổ sung thêm một câu: “Cho dù tôi đi, vụ án lớn như vậy, cũng không phải một mình tôi có thể giải quyết được mà”

“Là chuyện em gây ra, em để tôi giải quyết hậu quả cho em à?” Giọng điệu Lãnh Mạch cực kì lạnh lùng.

“Gì cơ chứ! Gì mà chuyện tôi gây ra, tôi an phận lắm đó có được không?”

“Ha” Anh ta cười lạnh một tiếng sởn cả tóc gáy: “Nếu không phải em nhúng tay vào chuyện của Triệu Hiểu, không tới thôn Nhân Hoà, con ma nhỏ không chết, những người dân trong thôn đó sẽ không chết, lẽ nào em không phụ trách với cái chết của người dân trong thôn sao?”

“Chuyện này… Tôi thật sự không theo kịp logic của Lãnh Mạch luôn, giống như toàn bộ đều là lỗi của tôi vậy: “Chuyện của Triệu Hiểu chỉ là trùng hợp thôi, tôi… Bị đè ép bởi khí thế của cái con ma mang bộ mặt lạnh lùng khó chịu kia, tôi không tìm được lời gì để phản bác lại, giống như thật sự là lỗi của tôi vậy!

Tôi nản lòng ghê, dù sao thì Lãnh Mạch muốn tôi làm gì thì tôi phải làm cái đấy, không có quyên phản kháng: “Vì sao con ma nhỏ chết thì người dân trong thôn sẽ chết? Mấy hôm nay anh và Dạ Minh đi đâu vậy?”

“Sao thế, nhớ Dạ Minh à?” Mắt anh ta híp lại, ánh mắt như dao lướt về phía tôi.

Tôi trợn trảng mắt, chán chẳng muốn giải thích với anh ta nữa, đi về phía giường của mình, ngồi xuống: “Hai người rời đi nhiều ngày như vậy, vì lịch sự, dù sao thì tôi cũng phải hỏi một tiếng chứ?”

Lời này coi như miễn cưỡng khiến anh †a nghe lọt tai, anh ta không dây dưa chuyện này thêm nữa: “Câu hỏi trong lòng em cũng là câu hỏi của chúng tôi bây giờ, tôi nghi ngờ người gây ra việc trong thôn và người đem cương thi trong hẻm người nghèo đi là cùng một người, cần phải tới đó mới điều tra kĩ càng được, có điều nghe nói bây giờ nơi đó đã bị cảnh sát của loài người các em phong toả rồi, em phải nghĩ cách đi vào.

“Tôi phải nghĩ cách đi vào? Anh giỏi như vậy còn không vào được càng đừng nói là tôi…. Đợi đã!” Tôi đột nhiên nhớ tới Tiểu Mỹ, hoặc là Lãnh Mạch có thể giúp bố cô ấy nhat Tôi lập tức từ giường nhảy bật dậy: “Đúng rồi Lãnh Mạch, bố của cô gái cùng thuê trọ với tôi là cảnh sát phụ trách vụ án này, nhưng đang hôn mê không rõ nguyên do, tôi nghĩ chắc chúng ta có thể giúp cô ấy một chút, cũng tiện việc giúp bố cô ấy mà để bố cô ấy dân chúng ta vào hiện trường của thôn Nhân Hoà.”

“Ban nãy là ai một bộ không muốn nhúng tay vào chuyện này?” Lãnh Mạch bắt đầu châm chọc tôi: ‘Bây giờ lại muốn tôi giúp đỡ?”

Người đàn ông này có những lúc thực sự rất nhỏ nhen luôn ấy, một chút cũng không cho phép người khác phản đối quyết định của anh ta, hơi phản đối một chút, anh †a phải châm chọc lại, tôi thực sự cạn lời luôn rồi, chỉ đành thuận theo lời anh ta mà chủ động nhận sai: “Được rồi là tôi sai, Lãnh Mạch đại nhân ngài rộng lượng đừng chấp nhặt kẻ tiểu nhân như tôi nữa, ngài xem, ngài có muốn suy nghĩ một chút về cách của tôi không?”

Cuối cùng người đàn ông cũng hết giận, vô cùng kiêu ngạo nâng nâng căm: ‘Miên cưỡng như vậy đi”

Con ma xấu xa biến thái vừa trẻ con vừa bá đạo.

Tôi âm thầm chửi bới anh ta một câu ở trong lòng, lại hỏi anh ta: “Vậy đi tìm bố Tiểu Mỹ thế nào đây? Bố cô ấy hôn mê năm ở bệnh viện, chúng ta…”

“Em nói với bạn em, em quen một vị bác sĩ, có thể cứu được mạng của bố cô ấy, để cô ấy dẫn em tới bệnh viện” Lãnh Mạch trả lời tôi.

“Bác sĩ?” Tôi nhìn anh ta, đột nhiên đoán ra gì đó, khoé mất giật giật một cái: “Anh đừng nói với tôi vị bác sĩ đó là anh nha?”

Anh ta dùng ánh mắt không muốn nói chuyện với kẻ ngu ngốc mà nhìn tôi.

Tu Được rồi: “Hay là để mai đi, bây giờ muộn lắm rồi, tôi gọi cho Tiểu Mỹ một cuộc trước đã, anh thấy sao?”

Lần này anh ta không phản bác gì, tới bàn học của tôi ngồi xuống, cầm cốc nước của tôi lên nghịch.

Tôi gọi điện cho Tiểu Mỹ, theo ý của Lãnh Mạch nói răng tôi có một người bạn bác sĩ chắc có thể cứu được bố cô ấy, cô ấy hỏi tôi vị bác sĩ đó là chuyên gia ở đâu, tôi bịa qua loa một chút, nói là một người bạn trước kia quen đi du học nước ngoài trở về, sợ cô ấy lại hỏi gì khác khiến tôi bị lộ, vội vàng bổ sung thêm: “Cậu yên tâm đi, năng lực của bác sĩ này rất giỏi, huống hồ, nhiều bác sĩ bó tay với việc bố cậu hôn mê như vậy, nếu có thể có thêm mội người tới xem thử, chắc là sẽ có cách thôi?”

Tiểu Mỹ bị câu này của tôi làm cho cảm động, liên tục cảm ơn tôi ở trong điện thoại, tôi và cô ấy hẹn sáng mai 8 giờ tập trung ở ngoài khu nhà, tôi dân vị bác sĩ kia tới.

Sau khi cúp máy tôi nói với Lãnh Mạch: “Xong rồi, cô ấy đồng ý rồi”

Anh ta gật gật đầu.

“Nói nha, anh đã phải giả vờ làm bác sĩ, không phải nên mua một chiếc áo blouse của bác sĩ à? Như vậy mới càng giống hơn một chút”

“Không cần thiết” Lông mày anh ta hơi cau lại: “Ngoài quần áo của chính tôi ra, những cái khác, tôi thấy bẩn, không mặc”

“Nhưng mà…” Tôi vẫn muốn nói thêm một chút, anh ta lại dùng ánh mắt khiến tôi phải dừng lại, lại hung dữ với tôi, má nó, anh là đại gia, anh là đại gia được chưa!

“Anh còn chờ ở đây làm gì vậy? Còn chưa về à?”

Lãnh Mạch nhướn mày: “Gan lớn nhỉ, dám đuổi tôi đi? Hay là em muốn gian díu với gã đàn ông nào, hửm?”

“Tôi bảo anh này… Anh không thể nghĩ tốt về người khác một chút được à? Tôi là loại người vớ vẩn đi ve vấn linh tinh thế hả?” Ôi trời tôi muốn điên mất: “Lão nhân gia ngài muốn ở lại đây thì tôi ngủ thế nào được? Ngày mai còn phải bận rộn đó? Đêm nay cho dù thế nào thì ít nhất cũng cho tôi được ngủ một giấc ngon chứ?”

Hắn nhìn chăm chăm tôi, im lặng, không nói gì, ánh mặt dân dần nóng bỏng.

Tôi không biết câu nào của tôi chọc cho anh ta hứng thú lên, bị anh ta nhìn cho nổi hết cả da gà, ôm vai chuyển tâm mắt: “Anh muốn làm gì?”

Lão Quỷ vần đứng ở bên cạnh, Lãnh Mạch lướt mặt qua: “Ra ngoài “

Lão Quỷ vội vàng chạy ra ngoài.

Phòng ngủ chỉ còn lại tôi và Lãnh Mạch.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv