Chồng Ma Của Em

Chương 58: Ngủ ngon



Cái gì gọi là sớm muộn cũng trở thành người phụ nữ của anh ta chứ!

Thôi bỏ đi bỏ đi, không thèm tranh luận với anh ta về chủ đề này nữa, nếu không nó lại không có hồi kết, tôi lấy một đôi đũa đưa cho anh ta: “Được rôi, Lãnh Mạch đại nhân, ông hãy đi lên trước có được không? Tôi sẽ lập tức chuẩn bị mì mang lên cho ông được chứ?

“Người phụ nữ chết tiệt” Anh ta trừng mắt với tôi và càu nhàu hai tiếng, sau đó cũng không tiếp tục dây dưa về vấn đề này nữa, liên cầm lấy đôi đũa đi ra ngoài.

Tôi day day trán, trước đây lúc mới quen anh ta tôi cảm thấy anh ta rất cao lãnh, lúc nào cũng cao cao tại thượng không thể lại gần, bây giờ quen biết cũng được một khoảng thời gian rồi, đôi khi cảm thấy anh ta rất giống một đứa trẻ, thế mà còn nói Dạ Minh suốt ngày so đo với anh ta, nói Dạ Minh ấu trĩ, tôi thấy anh ta cũng chẳng có chút chín chắn nào, đôi khi đàn ông cũng hay so đo, tôi thật sự không thể hiểu được.

Năm bát mì, bốn vị đại gia kia kêu tôi làm cho họ, bây giờ muốn họ giúp tôi chắc là không thể rồi, tôi nhìn năm bát mì trước mặt, nghĩ đến Lãnh Mạch và Dạ Minh chuyện gì cũng so đo với nhau, tôi sẽ bê bát của Lãnh Mạch lên trước, ừm, suy cho cùng tôi nên đối xử tốt với Lãnh Mạch một chút, không phải sao?

Khi tôi bê bát mì của Lãnh Mạch lên, quả nhiên, Lãnh Mạch và Dạ Minh vắt chân lên mỗi người ngôi một bên ở bàn ăn đang đợi tôi đến phục vụ bọn họ, haiz, chấp nhận số phận vậy, tôi cẩn thận bưng đến đặt trước mặt Lãnh Mạch: “Lãnh Mạch đại gia, mì của ngài đến rồi, tiểu nhân phục vụ thế này đã được chưa?”

Anh ta liếc nhìn tôi, trong mắt chứa ý cười, cố tình phối hợp với tôi: “m, miễn cưỡng chấp nhận được, lui xuống đi, lát nữa đại gia tôi sẽ thưởng cho cô.”

Đây thực sự là trò đùa mắc ói!

Một Lãnh Mạch lạnh lùng cũng có thể phối hợp với tôi chơi trò mắc ói này, tôi không nhịn được bật cười, sau đó Dạ Minh liền không vui: “Cô gái nhỏ, mì của tôi đâu? Cô có thiên vị thì cũng không thể như thế này chứ? Thả thính trước mặt nhiều người như vậy, không cảm thấy xấu hổ sao!”

“Cái gì mà xấu hổ!” Tôi trừng mắt nhìn anh ta: “Anh lấy đâu ra lắm chuyện như vậy! Có muốn ăn mì nữa không hả! Anh tự mình lấy đi!”

Dạ Minh không lên tiếng nữa.

Đương nhiên, để anh ta tự mình đi lấy là điều không thể, tôi không muốn bị anh ta ăn nên chỉ có thể xuống bếp bưng lên cho anh ta, tôi tức giận đặt bát mì trước mặt anh ta và không nói câu nào liên quay người đi, anh ta gọi tôi từ phía sau: “Này, cô gọi Lãnh Mạch là đại gia, sao lại không gọi tôi?

Có tin tôi đánh cô không?”

“Cô ấy do tôi bảo vệ, cậu đánh thử xem”

Giọng nói lạnh lùng của Lãnh Mạch truyên đến.

Cô ấy do tôi bảo vệ….

Trong lòng tôi lập tức bùng lên một chuỗi trái tim màu hồng.

Tâm trạng tôi tốt lên hẳn, nên không thèm so đo với Dạ Minh nữa, tôi khẽ ngân nga mấy câu hát đi xuống nhà bếp bưng mì của mình lên.

Lão Quỷ và Triệu Hiểu cũng bưng mì của họ ra cùng tôi, trong phòng bếp, Lão Quỷ thần thần bí bí nói nhỏ với tôi: “Cô Đồng cô giỏi quát! Hai vị đang ngồi ngoài phòng khách kia nổi tiếng là xấu tính ở Ma giới và Minh giới, Lãnh Mạch đại nhân còn tốt một chút, ít nhất anh ta không nổi giận vô cớ, còn vị kia, vị….Dạ Vương, anh ta sẽ vô duyên vô cớ nổi giận, cô hét lên với cậu ta như vậy, cậu ta không ăn cô mà cô cũng không sợ cậu ta, cô Đồng, cô quả nhiên là một bông hoa đặc biệt “Cái gì gọi là tôi là một bông hoa đặc biệt?”

Tôi tròn mắt: “Ông không biết sử dụng tính từ thì đừng có sử dụng lung tung được không? Được rồi được rồi ra ngoài ăn đi.”

Không phải tôi không sợ Dạ Minh, chỉ là tôi đã đoán ra được mối quan hệ của Dạ Minh và Lãnh Mạch, hai người bọn họ chuyện gì cũng đối lập với nhau, tôi đứng về phía Lãnh Mạch, Lãnh Mạch sẽ bảo vệ tôi không để bị Dạ Minh bắt nạt, huống hồ không phải Lãnh Mạch lợi hại hơn Dạ Minh sao, hừ hừ, Dạ Minh không bắt nạt được tôi đâu!

Mọi người đều ở trong phòng ăn, tôi ngồi ở giữa, Dạ Minh và Lãnh Mạch mỗi người ngồi một bên, vốn dĩ tôi định ngồi với Lãnh Mạch, nhưng Dạ Minh không chịu, cứ đòi chen vào, sau đó Lãnh Mạch lại không vui, cứ gây sức ép cãi nhau một lúc lâu, cuối cùng tôi đành phải ngồi vào giữa, Triệu Hiểu và Lão Quỷ không dám ngồi ngang hàng với Lãnh Mạch và Dạ Minh, hai người họ cầm bát mì ngồi ở góc tường.

Chỉ vì một bát mì nhỏ mà ầm ï bao nhiêu lâu, cuối cùng cũng được ăn rồi, tôi nghĩ, thực sự là không dễ dàng!

Trong bữa ăn, Lãnh Mạch và Dạ Minh liên tục cãi nhau, một khắc cũng không ngừng, lúc đầu tôi còn khuyên ngăn, sau đó thì để mặc bọn họ. Triệu Hiểu liên tục khen mì tôi nấu rất ngon, còn nói bọn họ trước giờ chưa từng ăn món nào ngon như vậy, nhìn họ không khỏi cảm thấy có chút xót xa, Lão Quỷ trước đây đã từng ăn cơm tôi nấu, lão nói đó mới là mỹ vị nhân gian, sau đó Lãnh Mạch và Dạ Minh cũng chen vào, cứ bắt tôi hôm nào.

phải nấu cơm cho họ ăn, mới yên tĩnh chưa được hai phút, đột nhiên lại ồn ào trở lại.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, chiếc đèn chùm pha lê tỏa ta ánh sáng màu vàng ấm áp, bên cạnh là giọng nói ồn ào của bốn con người, lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy hài lòng chưa từng thấy.

Trước đây, đã có lúc nào tôi được ăn một bữa tối náo nhiệt như vậy? Mặc dù giữa năm người chúng tôi không hòa hợp cho lắm, cũng không có mối quan hệ quá là thân thiết, thậm chí chủng tộc của chúng tôi khác nhau, dù rằng trước đây tôi chưa từng nghĩ sẽ cùng Lão Quỷ và người của Minh giới ngồi ăn cơm với nhau.

Nhưng vào lúc này, tiếng côn trùng ngoài cửa sổ, tiếng nói ồn ào của những người trong phòng bao gồm cả tôi, trong đầu tôi chỉ có bốn chữ: Thời gian lặng lẽ.

Sau khi ăn xong mì thì ai về phòng người ấy, tôi cũng quay lại phòng ngủ ở tầng một, nhưng tôi chưa kịp đóng cửa, Lãnh Mạch đã nhanh chóng đi vào.

“Anh làm gì vậy?” Đây gọi là ăn no nổi ham muốn, tôi lo lắng nhìn anh ta.

Anh ta ôm lấy tôi: “Bụng no rồi, đến lượt bên dưới rồi”

“Đừng đừng đừng!” Tôi bị anh ta đè lên giường: “Lãnh Mạch anh đừng như vậy, giữa chúng ta, tôi….Xin lỗi, tôi thực sự chưa sẵn sàng, thế này thực sự quá vội vàng rồi, tôi tôi tôi… “

“Tôi biết, tôi sẽ không chạm vào em” Giọng anh ta khàn khàn nói bên tai t “A?” Mặt tôi đỏ đến tận cổ: “Nhưng tôi không biết…”

“Đừng sợ, tôi dạy em”

Tôi không muốn dùng tay, xấu hổ chết đi được! Nhưng anh ta không nghe, cứ ép tôi phải dùng tay làm thử một lần, lần này cuối cùng anh †a cũng hài lòng rồi, không hề chạm vào tôi nữa, cũng không cố ở lại ngủ với tôi, anh ta chỉnh đốn lại bản thân một chút, xoa xoa đầu tôi, sau đó liền đứng dậy quay người đi ra khỏi phòng.

Tôi ngồi trên giường nhìn theo bóng lưng của anh ta đang đi đến cửa, tôi không biết sự can đảm đến từ đâu, tôi liền nói với anh ta: “Lãnh Mạch, chúc ngủ ngon”

Anh ta dừng lại một chút sau đó lập tức bước ra ngoài, còn giúp tôi đóng cửa, không hề nói chúc ngủ ngon với tôi, nhưng khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, anh ta nói: “Có chuyện gì thì gọi tôi”

Có chuyện gì thì gọi tôi…

Tâm trạng thực sự không được quá tốt, tôi nở một nụ cười tươi rói nằm xuống giường, đắp chăn lên và nằm nghiêng người, tôi nghĩ đến lời anh ta nói lại không kìm được mà bật cười.

Tôi nghĩ, có thể tôi thực sự đã có một chút, thích Lãnh Mạch rồi.

Tôi thực sự không biết điều này là tốt hay là xâu….

Không quan tâm nữa, chúng ta không thể biết trước tương lai sẽ như thế nào, bây giờ lo lắng thì làm sao có thể đi đến tương lai?

Tôi tắt đèn và chìm vào giấc ngủ với niềm hạnh phúc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv