Tôi không biết nhiều về chiến tranh, nhưng nhìn từ bản đồ có thể hiểu tình hình hiện tại của chúng tôi.
“Mặc dù trước mắt có sự trợ giúp của hai cường giả là Si Mị và Tống Tử Thanh, nhưng chiến tranh không phải chuyện của cá nhân, cho dù họ có mạnh đến đâu cũng không thể chống lại được lực lượng hùng hậu của địch” Lãnh Mạch lại nói.
Tôi hiểu răng cá nhân sẽ không bao giờ có thể đánh bại được tập thể, và ngay cả một con kiến nhỏ nhất cũng có thể giết một con voi, khi những người lính đoàn kết thì ngay đến Lãnh Mạch cũng không thể đánh bại được họ.
“Chúng ta thực sự có thể lấy được Lôi Thành sao?” Tôi hỏi Lãnh Mạch.
Lãnh Mạch im lặng vài giây rồi lắc đâu: “Ngay cả anh cũng không chắc chắn”
Đến anh mà còn không chắc chắn, thì có thể thấy tình hình hiện tại đang rất gắt gao.
“Khi nào thì Thiên lôi kiếp của anh đến?” Tôi hỏi lại, có lẽ sau Thiên lôi kiếp, năng lực của Lãnh Mạch sẽ có một bước nhảy vọt về chất, và cơ hội chiến thăng của chúng tôi sẽ còn lớn hơn nữa.
“Tôi đã đến giai đoạn bế tắc, người giao ước cũng đã có mặt rồi, nhưng Thiên lôi kiếp thì mãi không tới, anh không kiểm soát được chuyện này, không thể tính toán được. Có thể là một ngày, cũng có thể là một năm, có thể đến cả trăm năm” Nói dứt lời, cuối cùng Lãnh Mạch cũng quay sang nhìn vào mắt tôi: “Hơn nữa, chắc em hiểu rõ mối quan hệ giữa Thiên lôi kiếp và người giao ước, vậy mà vân mong Thiên lôi kiếp sế đến à?”
Tôi dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Người giao ước đã giúp những người độ kiếp sống sót sau Thiên lôi kiếp, rất có thể người mang khế ước sẽ chết thay cho người độ kiếp, em biết chứ. Nhưng em không dễ chết vậy đâu., cũng chẳng dễ gì đánh bại được anh đâu. Chúng ta có hy vọng chiến đấu chống lại Thiên lôi kiếp, đúng không?”
Đôi mắt Lãnh Mạch cụp xuống, thấy được không ít lo lắng, nhưng anh vần lựa lời an ủi tôi: “Ừ”
“Nhưng tóm lại chuyện của Dạ Minh nên giải quyết như thế nào đây? Không thể cứ để lửng lơ như vậy được đúng không?” Tôi lại hỏi anh.
Lúc này, cuộc cãi vã nhỏ giữa tôi và anh ấy đêm qua dường như đã biến mất từ lâu, và dường như anh cũng đã không còn tức giận nữa, câu chuyện chỉ còn xoay quanh chủ đề là những lo lắng chung về cuộc chiến sắp tới.
Có lẽ tình yêu là như vậy, có những lúc cãi vã, nhưng vào thời khắc quan trọng vần sẽ dựa dâm và tin tưởng nhau.
“Sau trận chiến ở Lôi Thành sẽ giải quyết đến vấn đề của Dạ Minh. Theo như dự tính thì quân tiên phong của Dạ Minh sẽ đến Lôi Thành sau hai ngày nữa và quân đội của anh cũng sẽ sẵn sàng ra trận.
Đây là một trận chiến lớn. Anh cần xác nhận một điều, chỉ em mới có thể xác nhận giùm anh được”
Lãnh Mạch nhìn tôi chăm chăm.
“Chỉ có em mới có thể xác nhận được?” Tôi nghiêng đầu nhìn anh.
“Đúng, chỉ có em thôi, em có muốn xác nhận điều này không?”
Tôi thắc mắc: “Nếu như em có thể xác nhận được chuyện này thì tất nhiên là em sẵn sàng làm”
“Được, anh chỉ hỏi em một câu thôi” Lãnh Mạch dừng lại, sau đó nói từng chữ một: “Này nhóc, em có bằng lòng đứng về phía anh, giúp anh thực hiện hoài bão, hai ta cùng nhau đoạt lấy thế giới này không?”
Em có băng lòng đứng về phía anh, giúp anh thực hiện hoài bão, hai ta cùng nhau đoạt lấy thế giới này không?”
“Đây là câu hỏi gì vậy?” Tôi không nhịn được cười.
Lãnh Mạch nheo mắt, sắc mặt u ám: “Không trả lời, là không muốn hay sao?”
Người đàn ông này mạnh mẽ và quyết liệt, nhưng đôi khi anh lại trở nên thiếu tự tin như vậy đấy.
Tôi vẫn cười và bảo: “Nếu em không bằng lòng giúp anh thực hiện hoài bão, thì em đi theo anh đến đây làm gì hả. Lãnh Mạch, anh là đồ ngốc.”
Tôi đã biết từ lâu, tham vọng của Lãnh Mạch là trở thành vị vua tối cao ở Minh Giới.
Tôi cũng đã nói từ đầu răng nếu như có thể, tất nhiên tôi sẵn lòng giúp cho Lãnh Mạch thực hiện tham vọng của mình.
Hơn nữa, tôi là người thù dai nhớ lâu. Không đời nào tôi rộng lòng tha thứ cho những điều mà Minh Vương Lạc Nhu đã làm với tôi. Ngoài ra, Tống Lăng Phong có những bí mật mà tôi cần biết. Hiện tại Lãnh Mạch và tôi có chung một mục tiêu, chẳng có lý do gì tôi lại không theo anh cả?
Ánh mắt Lãnh Mạch dần trở nên nóng bỏng, anh ấy nhìn tôi rất lâu, và chắc chắn chiêu trò tiếp theo sẽ là nói với tôi những lời tình tứ, sau đó anh kéo tôi lại hôn mãnh liệt lên ngực đế bày tỏ tình yêu dành cho tôi.
Nhưng tôi đã nhầm, Lãnh Mạch nói: “Đừng tưởng răng anh sẽ không truy cứu chuyện tối hôm qua em đã làm anh giận, đừng tưởng răng thế là anh có thể tha thứ cho em và không giận nữa”
A hi hi, bài văn dài nhất mà tôi từng đọc là văn vở của Lãnh Mạch!
“Tạm biệt! Anh cứ giận một mình tiếp đi!” Tôi xoay người bỏ đi.
Lãnh Mạch bật cười phía sau lưng.
Tôi chỉ muốn ném thẳng gã đàn ông này vào tường, gỡ thế nào cũng không ra được tốt nhất!
Tôi vung vẩy tay chân sải bước ra khỏi hội trường phòng họp của anh, chẳng mấy chốc anh đã bắt kịp được tôi, nét mặt tươi tỉnh hớn hở, liếc nhìn tôi, và bảo: “Thấy em không vui, anh vui lắm”
Trơ trến! Tên khốn thối tha! Không muốn đếm xỉa đến anh nữa!
“Hôm qua em ở trong phòng với Tống Tử Thanh say khướt, em không định cho anh một lời giải thích sao?” Lãnh Mạch nói.
“Em đã nói rồi, không có chuyện gì xảy ra giữa em và Tống Tử Thanh cả!” Tôi thực sự không muốn thảo luận về chuyện giữa tôi và Tống Tử Thanh. Cả tôi và Tống Tử Thanh đều quyết định giấu nhẹm tất cả những chuyện trong bóng tối ấy đi và tiếp tục giữ mối quan hệ vốn có, ngay cả khi thực sự không còn gì để nói nữa.
“Việc gì em phải làm căng lên?” Lãnh Mạch lại bực bội, kéo cánh tay của tôi: “Đứng lại!”
Anh ấy bảo tôi đứng lại thì tôi sẽ đứng lại chắ!
cKhông đấy! Tôi chẳng những không đứng lại mà còn phải chạy!
Thế nhưng còn chưa kịp chạy đã bị Lãnh Mạch †úm lấy cánh tay như tóm con gà con quang lên cái cây bên cạnh, anh ép tôi vào tường, không cho phép tôi bỏ chạy: “Con nhỏ chết tiệt này, em ngày càng coi trời bằng vung rồi, anh giận thế mà cũng không đến dõ dành, trong lòng này không có anh đúng không?”
Tôi trợn tròn mắt: “Hôm qua em có đến dõ anh nhé. Anh ném em xuống đất còn ngó lơ em, đâu thể bắt em đứng trước nhà anh cả đêm được! Hơn nữa, ngày hôm qua vốn dĩ em chẳng làm gì sai cả, là tổng tư lệnh ác ôn của anh câm đầu gây sự. Lúc sau, Tống Tử Thanh uống say, em và Tống Tử Thanh đều trong sạch mà anh không chịu tin. Tỏ thái độ với em, em đến dõ anh, anh lại còn không muốn gặp. Rốt cuộc vấn đề là tại ai hả?”
Tôi bực tức tuôn ra một tràng, làm Lãnh Mạch nghẹn lời.
Vốn dĩ tôi không hề sai, anh cũng chẳng có lý do gì để trách móc, câm nín một lúc lâu không nói được gì, tức giận tiến lại gân hôn tôi: “Ông đây không biết, ông đây cứ tức đấy!”
Nhìn xem, đây là Chí Tôn Vương sẽ chỉ huy lực lượng quân đội hùng hậu trong hai ngày tới đấy.
Tôi đẩy mặt anh ra/Anh có thể sửa được cái thói cứ không nói lại được là cưỡng hôn không?”
“Được” Lần này anh bỗng dưng trở nên dễ thương lượng như vậy, lại khiến tôi bối rối.
Sau đó tôi bị anh ôm ngang eo rảo bước đi vê phía sân sau.
“Lãnh Mạch, anh làm gì vậy, thả em ra!” Trên đường có rất nhiều chiến sĩ và người giúp việc, khiến người ta cực kì xấu hổ.
Anh không buông tha, bước chân đi như gió: “Anh sẽ lập tức sửa cái thói cứ không nói lại được là cưỡng hôn thành không nói lại được là lên giường.”
“Dâu vừa mới rụng hết xong đấy!! Mà không phải là anh còn phải bố trí quân đội nữa à?”
Lãnh Mạch không quan tâm đến sự phản kháng của tôi, đá tung cánh cửa phòng ngủ của anh, ôm tôi vào trong rồi đóng cửa lại, ném tôi lên giường anh một cách rất thô bạo.
“Lãnh Mạch!”
Tiếng hét của tôi bị đôi môi anh chặn lại, tôi bị anh lột trân và đè dưới người.