Trước kia thì đe dọa, bây giờ thì dụ dỗ, môi lời của Lãnh Mạch đều có lý, khiến người ta không có lý do gì để từ chối, cũng không phải không có lý do, mà là không có cách nào để từ chối.
Tình hình hiện giờ rất phức tạp, Tống Lăng Phong có khả năng đã hợp tác với Minh Vương Lạc Nhu đối phó với âm phủ, đồng nghĩa với việc họ không muốn tiếp tục che dấu nữa mà đã bät đầu hành động rồi. Âm phủ là một miếng thịt béo bở, nếu chiếm được âm phủ thì có thể sai khiến vô số quỷ sai. Thuật tàng hình và vòng tròn ma pháp của Quỷ Sai không ai có thể sánh bằng, nó sẽ trở thành một nhóm sức mạnh chiến đấu khổng lồ.
Cho dù Diêm Vương có ghét và không muốn hợp tác với Lãnh Mạch thì ông ấy cũng phải dự tính sự sống còn của toàn bộ âm phủ.
Diêm Vương không thể tự tiện đưa ra quyết định và tập hợp các quan chức quan trọng của âm phủ để thảo luận. Lãnh Mạch đứng đó, vẻ mặt khó đoán, như thể đã nắm chắc tất cả mọi thứ.
Đúng là đã nắm chắc mọi thứ. Kết quả của cuộc đàm phán giữa các quan chức âm phủ là đồng ý với các điều kiện của Lãnh Mạch. Địa phủ sẽ ở dưới cờ của Lãnh Mạch. Diêm Vương sẽ phái một số ma quỷ và một số khác của âm phủ để chiến đấu, tham gia vào cuộc chiến giữa Lãnh Mạch và Minh Vương. Còn Lãnh Mạch thì cũng theo thỏa thuận trong hiệp ước mà anh đã ký với âm phủ. Nhưng Lãnh Mạch luôn là một vị vua có uy tín nên Diêm Vương cũng không phải lo lắng về việc anh sẽ nuốt lời.
Tôi không hiểu và cũng không quan tâm läm về chuyện này nên đã đưa Đồng Sênh rời khỏi điện của Diêm Vương, đi ngang qua một nơi thấy Si Mị ở không xa. Anh ta vân đứng nguyên một chô như một tác phẩm điêu khäc, đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt ẩn hiện trong bóng tối.
“Mẹ nhỏ, mẹ có làm tổn thương trái tim của chú tóc đỏ không?” Đồng Sênh hỏi tôi.
Tôi chịu không được, đưa mắt nhìn lại: “
ậu nhóc, con mới có mấy tuổi, con có thể hiểu được tình cảm không?”
“Tốc độ trưởng thành của những người ở âm phủ con khác với của mẹ nhỏ. Không mất quá nhiều thời gian để con trưởng thành. Đến lúc đó con sẽ có thể bảo vệ mẹ nhỏ rồi!”
Đồng Sênh quả thực lớn nhanh hơn người bình thường rất nhiều. Tôi mới xuống tầng mười chín của Địa Ngục có một tuần mà Đồng Sênh đã cao thêm rất nhiều rồi, tôi sắp không thể ôm nó được nữa rồi. Vài ngày nữa, chắc nó sẽ cao bằng tôi mất.
Tôi không muốn nói đến chuyện ma quỷ nữa, tôi thản nhiên ôm Đồng Sênh đi dọc theo con đường. Tôi đi bộ đến bờ sông Vong Xuyên, nơi tưởng niệm cẩu đản. Nơi này không bị hư hại gì nhiều, cây phát sáng vân ở đó.
Tôi không thể ôm Đồng Sênh được nữa, tôi đặt nó xuống, bàng hoàng nhìn nước sông Vong Xuyên.
“Mẹ nhỏ.” Đồng Sênh gọi tôi.
“Hả, sao vậy con.”
Đồng Sênh im lặng một hồi mới nói: “Mẹ nhỏ, mẹ có thật sự tha thứ cho Lãnh Mạch không? Mẹ đã nói rằng lúc trước ông ấy đã làm tổn thương mẹ rất nhiều, không xứng với sự tin tưởng và tình cảm của mẹ mà.
Tại sao mẹ vân yêu một người đàn ông như vậy?”
Một người đàn ông như vậy, tại sao tôi vân yêu anh…
Sỉ Mị từng hỏi tôi câu hỏi tương tự, Tống Thiên Ngân cũng từng hỏi tôi như thế, sau khi trở về, Tống Tử Thanh cũng hỏi tôi như vậy. Anh đã từng làm tôi tổn thương rất nhiều, nhưng tại sao tôi vẫn yêu anh chứ?
Anh không tốt như vậy nhưng không ai có thể thay thế được anh.
Tôi nghĩ vê những lời mình đã nói với Lãnh Mạch khi bị sốt ở tầng mười chín của Địa ngục, cho dù tình yêu có buồn đau thế nào nhưng cuối cùng, nó vân không thể sánh được với nồi ám ảnh trong lòng tôi.
Tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ không thể yêu ai khác ngoài Lãnh Mạch.
“Đồng Sênh, con có căm hận Lãnh Mạch không?”
Tôi không trả lời câu hỏi của Đồng Sênh, tình yêu vốn dĩ vô lý, cố chấp và mù quáng, người khác cũng không thay đổi được.
“Mặc dù Lãnh Mạch đứng nhìn cha con chết, nhưng con chỉ không thích ông ta, chưa tới mức căm hận” Đồng Sênh nói: “Dù gì thì cha con cũng không có quan hệ gì với ông ấy. Nếu một người lạ chết trước mặt con, con cũng sẽ không quá đau lòng, có thể đó là sự ích kỷ”
Một đứa trẻ mười tuổi có thể nói ra những lời chín chắn và thấu tình đạt lý như vậy, tôi đau lòng, đưa tay xoa đầu nó: “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, thời gian có thể chứng minh tất cả, và nó cũng có thể xóa nhòa mọi thứ.”
“Dạ!” Đồng Sênh bật cười: “Nhưng nói thật, con vẫn thích ông chú tóc đỏ. Chú đó khiến người khác cảm thấy gần gũi hơn. Lãnh Mạch quá lạnh lùng, và khí chất quá mạnh, khiến người ta sợ hãi”.
Tôi cười không dừng lại được. Khí chất của Lãnh Mạch đúng là như thế. Đừng thấy bây giờ tôi ở bên anh mà anh chiều chuộng tôi, nhưng thực ra anh ấy theo chủ nghĩa bá quyền, đã muốn làm gì thì sẽ làm băng được. Tôi chỉ là một con tép riu, đã quen bị áp bức rồi Nghĩ đến điều đó thôi cũng buồn rớt nước mắt.
Trong bụi cỏ phía sau đột nhiên có tiếng động, tôi vội quay đầu lại, chưa kịp nhận ra là ai thì một bóng đen đã lao thẳng về phía sau lưng Đồng Sênh.
“Đồng Sênh!” Tôi kéo Đồng Sênh, quay người che cho nó. Con dao găm của bóng đen đâm thẳng vào lưng tôi. Cùng lúc đó, Hồng Hồng từ sau lưng tôi xuất hiện, năm lấy cổ tay bóng đen một cách chính xác, chỉ dùng một chút sức lực bóng đen đã hét lên đau đớn, thả con dao găm ra. Hồng Hồng ném bóng đen ra ngoài, khiến hắn ngã về phía trước.
Tôi xoay người bảo vệ Đồng Sênh. Đó chính là người đeo mặt nạ lúc trước tấn công âm phủ, may mà không phải mặt nạ màu tím. Chắc là người không lui chạy cùng đội chính mà ở lại.
“Đồng Sênh tuy không bị thương nhưng áo choàng của thần chết bị rạch một đường nhỏ ở phía sau. Nó tức giận đến mức triệu hồi cả lưỡi hái tử thần: “Mẹ nhỏ, mẹ đừng làm gì cả, để con!”
Tôi có chút lo lãng: “Đây là trận chiến thực sự, không phải trò đùa trẻ con.”
“Con biết, tin tưởng con đi mẹ nhỏ! Vừa rồi chỉ là do con sơ suất nên bây giờ con muốn trả lại nôi nhục này!” Đồng Sênh nhìn chăm chằm người đàn ông đeo.
mặt nạ trước mặt. Tôi cảm nhận được sát khí từ đứa bé mười tuổi này.
“Thôi được” Tôi không thể làm nó đổi ý nên đành phải đồng ý, nhưng tôi vân sẵn sàng cứu nó bất cứ lúc nào.
Người đàn ông đeo mặt nạ bên kia nhìn thấy một đứa trẻ như Đồng Sênh thì liên chế nhạo, nói: “Nếu mày muốn chết thì tao sẽ giúp mày toại nguyện.”
“Đừng khoác lác nữa, đợi đến khi bị anh giâm nát dưới chân tôi rồi nói tiếp!” Đồng Sênh nói xong liên biến mất tăm.
Khi nó xuất hiện trở lại thì đã ở ngay trước mặt tên đeo mặt nạ rồi. Đông Sênh nhảy lên không trung, giơ lưỡi hái lên, lưỡi hái to lớn tỏa ra ánh sáng màu tím, chém về phía tên đeo mặt nạ.
Phải nói rằng tôi đã thực sự đánh giá thấp Đồng Sênh. Mặc dù người đeo mặt nạ trước mặt không quá mạnh nhưng chưa đến vài giây Đồng Sênh đã giết được đối phương. Một đứa trẻ mười tuổi có thể chiến đấu với một người trưởng thành đã được huấn luyện đặc biệt, hơn nữa còn giành phần thẳng. Chẳng trách Lãnh Mạch đã phải hao tâm tổn sức, chấp nhận các điêu kiện của Diêm Vương để chiếm được âm phủ.
Trước đây tôi không biết Qủy Sai mạnh như thế nào, nhưng qua Đồng Sênh, tôi đã thấy được năng lực mạnh mẽ và có một không hai của Qủy Sai.
Có lẽ đối phương không ngờ được một đứa con nít lại khó đối phó như vậy. Khi bị lưỡi hái của Đồng Sênh chém vào cổ chân thì anh ta mới hối hận vì đã nói những lời coi thường đối phương trước đó.
Đồng Sênh gọn gàng, dứt khoát thủ tiêu người đàn ông đeo mặt nạ, quay đầu lại cười với tôi: “Mẹ nhỏ thấy.
sao, có phải con rất lợi hại không?”
“Rất lợi hại” Một người đàn ông từ phía sau cây phát sáng chậm rãi đi ra.