“Dạ Minh trở thành bù nhìn ư? Không thể nào!”
Chuyện giữa Tống Tử Thanh và Lãnh Mạch còn chưa giải quyết xong, mà Dạ Minh lại xảy ra chuyện, bạn bè xung quanh đều liên tiếp gặp chuyện, khiến tôi không khỏi trở nên hoảng loạn.
Nhưng may mắn thay, có Lãnh Mạch ở đây, anh vẫn luôn tỉnh táo: “Trước tiên em đừng quá lo lắng, chuyện của Dạ Minh vẫn chưa được kiểm chứng, anh đoán là bên Lạc Nhu đang giở âm mưu nào đó. Bây giờ việc quan trọng cần làm là nghĩ cách cứu Tống Tử Thanh ra, còn chuyện về sau, làm xong rồi chúng ta nói tiếp.”
Lúc này đây, cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, càng hoảng thì càng rối, tôi nhất định phải tỉnh táo lại trước, có thế thì mới có thể giải quyết được những chuyện về sau.
“Em chợp mắt một chút đi, chúng ta tỉnh dậy rồi mới đi hang động lạnh lẽo.” Lãnh Mạch vừa nói vừa năm xuống bên cạnh tôi, anh ôm tôi vào trong lòng ngực, rồi kéo chăn lên, đắp cho cả tôi và anh.
Tôi vùi vào trong ngực anh, nghe thấy nhịp đập vững vàng lại mạnh mẽ của anh, tôi cũng bình tĩnh lại, cơn buồn ngủ dần dần chiếm lấy tâm trí tôi.
Lúc sắp ngủ, tôi có nghe Lãnh Mạch nói ở bên †ai tôi: “Anh rất vui”
Tôi biết anh đang vui vì điều gì.
Tôi cũng cảm thấy rất vui.
Tâm ý tương thông, tình yêu của chúng tôi lại không có trở ngại nào.
“Nhóc con, anh không thể không nói cho em nghe vài câu, trong chuyện giường chiếu em đúng là rất thích phản kháng, lại còn thích xấu hổ. Sau này chắc hẳn là em nên chủ động đọc sách nhiều vào, học cách lấy lòng đàn ông là bước quan trọng nhất để chiếm lấy trái tim của người đàn ông đấy, em biết không? Lần sau em thử tự mình ngồi lên mà di chuyển xem?”
Tôi thu hồi lại cái câu không có trở ngại nào kia, tôi với Lãnh Mạch hoàn toàn không thể nào vượt qua được chướng ngại suy nghĩ!
Lãnh Mạch cứ như rất thích chọc giận tôi, lúc này tôi nổi giận đùng đùng mà xoay người, đưa lưng về phía anh, thấy vậy thì anh bắt đầu cười, anh cười không dứt, âm thanh ấy nghe thật trâm thấp. Cười được một lúc sau thì anh mới kéo tôi vào sát ngực, rồi yên lặng ngủ.
Người đàn ông này…
Tôi chu môi, sau đó nhắm đôi mắt lại.
Ác Ma vương và Tống Thiên Ngân cũng đã biết chuyện tôi với Lãnh Mạch ở trên lầu.
Sau khi đã mặc quần áo xong, tôi từ trên cầu thang cây bước xuống. Ác Ma vương và Tống Thiên Ngân đang ở trong phòng khách của động cây, bọn họ dùng cái ánh mắt vừa chứa đầy ẩn ý sâu xa vừa mang theo giễu cợt mà nhìn chăm chằm vào tôi, khi ấy tôi rất muốn đào một cái hố để chui xuống dưới lòng đất, cũng không muốn ra ngoài nữa!
“Chị, không ngờ chị lại là một người như vậy.”
Tống Thiên Ngân nở nụ cười xấu xa, lại còn giật giật hàng lông mày.
Tôi cố cúi đầu thấp xuống.
Lãnh Mạch xuất hiện ở trên cầu thang, đối diện với ánh mắt của Ác Ma vương, một vài giây sau anh nhàn nhạt nói: “Cảm ơn”
Mặc dù Ác Ma vương mạnh mẽ, nhưng tính cách của ông ấy lại cực kỳ tốt, nghe thấy lời này của Lãnh Mạch, ông ấy lập tức xua tay còn không quên chọc anh: “Chàng trai trẻ, được mà, cũng đã cả ngày nay, không hỗ là sức sống của tuổi trẻ, bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu cũng đều có thể”
Tôi lại cảm thấy ngường ngượng đến nỗi không có đất dung thân, không ngờ Ác Ma vương lại là một Ác Ma vương như vậy!
Lãnh Mạch đi tới sau lưng tôi, ánh mắt của anh nhìn về phía tôi cũng không đáp lại lời của Ác Ma vương.
Tôi đang định thảo luận với ông ấy về chuyện hang động lạnh lẽo, Lục Quy đang bồng cục cưng nhỏ, cục cưng nhỏ lần đầu thấy tôi đã đưa tay ra và muốn được tôi ôm, tôi có chút kinh ngạc, Ác Ma vương nói: “Hình như cục cưng rất thích cô.”
“Tôi có thể bồng sao?” Tôi hỏi ông ấy.
Ác Ma vương gật đầu một cái: “Dĩ nhiên”
Tôi cẩn thận đón lấy cục cưng Tiểu Long từ trên tay của Lục Quy, nhìn qua cục cưng nhỏ khá nhỏ bé, nhưng lại không hề nhẹ chút nào, bồng ở trên tay thì thấy rất nặng. Đúng lúc này Lãnh Mạch tiến tới chỗ của tôi, cục cưng Tiểu Long vừa nhìn thấy anh, đã oe một tiếng rồi chợt khóc òa lên.
“Lãnh Mạch, hơi thở của anh thật đáng sợ, hù cả con bé.” Tống Thiên Ngân đứng kế bên mà ở trêu chọc anh.
Cục cưng nhỏ duỗi tay chân ra mà khóc, tôi lại không thể dỗ được cục cưng, cũng không biết nên làm gì, Ác Ma vương tới bồng lấy cục cưng, cục cưng vẫn khóc, Ác Ma vương bị hành cho một trận cũng chỉ đành đưa cục cưng lại cho Lục Quy, Lục Quy bồng cũng vô ích, cục cưng khóc càng ngày càng lớn, bộ dạng như muốn khóc ngất đi.
Ác Ma vương lo lắng muốn đánh Lãnh Mạch, nhưng lúc này Lãnh Mạch đi tới và nhìn cục cưng: “Để tôi ôm”
“Không được! Con bé sợ cậu! Cậu còn ôm con bé!” Ác Ma vương nói.
Nhưng Lãnh Mạch vẫn kiên quyết nói với Lục Quy: “Đưa cục cưng cho tôi bồng.”
Ác Ma vương xắn tay áo lên, ông ấy định tới đánh Lãnh Mạch, tôi vội vàng kéo Ác Ma vương lại: “Có lẽ chúng ta nên để Lãnh Mạch thử một chút, biết đâu sẽ xảy ra kỳ tích?”
Không đợi Ác Ma vương nói gì thêm, Lãnh Mạch đã đón lấy cục cưng Tiểu Long từ trên tay Lục Quy.
Điều khiến cho chúng tôi được mở mang tâm mắt là, cục cưng Tiểu Long thật sự ngừng khóc rồi!
Cục cưng cũng khá ngoan ngoãn mà dựa vào.
trong khuỷu tay của Lãnh Mạch, khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng dụi vào hõm vai của anh, cục cưng còn đưa bàn tay nhỏ bé ra để chạm vào khuôn mặt của anh, nhưng lại không với tới, trên cằm cục cưng bắt đầu xuất hiện một vết nhăn mờ nhạt, cảm thấy mất hứng, cục cưng nhỏ mếu máo, Lãnh Mạch cố ý cúi đầu thấp xuống một chút để cục cưng nhỏ có thể chạm đến, cục cưng nhỏ lại vui vẻ, ê e a a, cái cằm của bé có phần góc nhỏ nhô ra tròn trịa, mi mắt cong cong, cục cưng mỉm cười là đáng yêu đến mức khỏi phải nói.
Chúng tôi đều sợ đến ngây người.
Chẳng lẽ cục cưng nhỏ không phải là vì sợ Lãnh Mạch nên mới khóc sao? Nhưng bây giờ tình huống này…
Cục cưng nhỏ cũng rất biết điều mà dựa vào lòng ngực của Lãnh Mạch ngủ một giấc, lại còn thở phì phò, tạo hai cái bong bóng ở lỗ mũi.
Ác Ma vương bàng hoàng vô cùng.
Lãnh Mạch cụp mắt xuống nhìn khuôn mặt đang say giấc ngủ của cục cưng nhỏ, dáng vẻ dịu dàng của người đàn ông ngưng đọng lại thành một bức tranh tuyệt đẹp nhất thế giới.
Trong khoảnh khắc này, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện hình ảnh hôm đó Si Mị đã ôm Đồng Đồng Sang ở địa phủ, cũng không biết Si Mị ở địa phủ thế nào rồi, rốt cuộc ở địa phủ có chuyện gì xảy ra không.
Tất cả mọi chuyện đột nhiên kéo đến, tôi vừa mới nghĩ tới là nhức hết cả đầu, chuyện mà trước mắt chúng tôi có thể làm là giải quyết vụ việc của Tống Tử Thanh trước mà thôi.
Ác Ma vương hỏi tại sao ông ấy ôm cục cưng, cục cưng vẫn khóc, mà đổi sang thanh niên Minh Giới thì cục cưng lại không khóc nữa, Lục Quy nói có thể là vì thể chất hiện tại của cục cưng nhỏ thiên về nóng, mà Lãnh Mạch lại thiên về lạnh, nên khi cục cưng ở bên cạnh Lãnh Mạch thì bé sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Tôi lẩm bẩm trong miệng một câu: “Thể chất của mình cũng thiên về lạnh, tại sao cục cưng lại không thích mình chứ”
Lãnh Mạch ung dung nhìn về phía tôi: “Thể chất của em không phải là thiên lạnh, mà là rất lạnh, cũng chỉ có anh mới chịu nổi em mà thôi”
Cái người điên này! Lúc đầu là ai mỗi lần đụng tôi là khiến tôi suýt chút nữa thì chết vậy! Rốt cuộc là ai chịu đựng ai chứt Tôi tức giận không muốn để ý tới anh, tôi nói với Ác Ma vương: “Ác Ma vương, thời gian của chúng tôi thật sự không còn nhiều nữa, tôi có thể nhờ ông mở dòng khí tới hang động lạnh lẽo cho chúng tôi được không?”
“Nói tới chuyện này..” Ác Ma vương sờ cằm: “Lúc trước tôi đã nói là sẽ mở dòng khí tới hang động lạnh lẽo cho hai người, tôi nhất định không nuốt lời, nhưng mà có một vấn đề”
“Vấn đề gì?” Tôi hỏi.
Ác Ma vương suy nghĩ một chút rồi nói với chúng tôi: “Nếu như bây giờ hai người phải đi, vậy Lãnh Mạch giao cục cưng nhỏ lại cho Lục Quy, lần này Lục Quy không đi đến hang động lạnh lẽo cùng với chúng tôi, bởi vì mặc dù trông cục cưng nhỏ của Ác Ma vương không có vấn đề gì, nhưng thể chất của đứa bé vẫn quá nóng, nên cần ở lại quan sát cục cưng nhỏ hai ngày. Bây giờ Ác Ma vương đã hoàn toàn xem chúng tôi là bạn, hơn nữa chúng tôi đều đã nhìn thấy phần tính cách này của Ác Ma vương, một quái vật có sức mạnh to lớn như vậy, cũng chẳng cần thiết phải lừa chúng tôi.
Chúng tôi đi theo Ác Ma vương lên lầu hai, ở trên lầu hai có một cái truyền tống trận ở trong phòng của động cây, Ác Ma vương cho chúng tôi bước lên cái truyền tống trận và dịch chuyển chúng tôi ra khỏi cái động cây này.