“Cho nên tại sao anh lại muốn đi đến nơi có âm khí nặng?” Tôi không thể im lặng được.
“Không phải là em thích đi mấy chỗ như vậy để tham gia náo nhiệt sao.” Anh trả lời.
“Cái gì gọi là tôi thích đi mấy chỗ như vậy để tham gia náo nhiệt chứ hả? Anh nói giống như là tôi rất thích rước lấy phiền phức vậy?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Anh nghiêng đầu liếc nhìn tôi: “Nếu không phải là em nhúng tay vào.
chuyện ở Minh giới, thì tôi đã có thể sớm xưng vương rồi.”
Anh lại mang chuyện này ra nhắc lại!
Tôi tức giận căn chặt răng, nặng nề quay lại đi.
Qua mấy giây, anh còn nói: ‘Mấy lời vừa nấy coi như là tôi chưa từng nói.”
Tôi không để ý đến anh.
“Đi về phía có âm khí nặng nói không chừng sẽ phát hiện được lối ra, thay vì ở chỗ này chờ cứu viện đến, còn không bằng đi trước tìm kiếm nhìn xem một chút.” Anh chủ động giải thích với tôi.
Tôi vần tiếp tục không có để ý đến anh, ôm lấy cánh tay, có chút lạnh, trái tim có chút lạnh.
Anh im lặng lúc lâu, rồi cởi áo khoác đưa cho tôi, tôi tránh ra, tay của anh dừng ở giữa không trung, dáng vẻ như bị làm khó: “Vật nhỏ em thật là nhỏ mọn, vừa rồi tôi chỉ là thuận miệng nói mà thôi, em còn để trong lòng.”
“Anh có biết bây giờ giữa hai chúng ta bị ngăn cách bởi điều gì hay không?” Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Lá cây phát triển tươi tốt rậm rạp đã che đi hết ánh sáng chiếu xuống rừng cây, anh giật mình tại chỗ, một lúc lâu sau, mới trả lời: “Tôi biết.”
“Nếu biết, tôi hi vọng sau này Lãnh Mạch đại nhân không nên tùy tiện nhắc tới chuyện này, nếu không tôi nghĩ chúng ta cũng không cần thiết phải đi chung đường nữa, à, chuyện mới vừa nấy cảm ơn anh, cứ như vậy đi” Sau khi nói xong, tôi đi về phía trước.
Bên trong sự kiện kia, không chỉ có người bạn tốt nhất của tôi đã chết, mà còn có tình cảm của tôi và Lãnh Mạch cũng đã chết theo, anh ngược lại còn đầy kiêu ngạo mà thờ ơ tùy tiện nhắc tới, có từng nghĩ tới cảm thụ của tôi hay không?
Tiếng gió xào xạc thổi qua bên tai, rừng cây yên tĩnh, không đi hai bước đã có một bóng đen đột nhiên bay qua bên tai tôi!
“Cái gì đó!” Tôi lập tức cảnh giác lùi về phía sau.
Lại có một cái bóng đen nữa!
Nhưng mà lần này bóng đen cũng không có tránh thoát được, bị Lãnh Mạch đóng băng tại chõ, rơi xuống đất.
Tôi cúi đầu nhìn, hóa ra là một con chim đen, trên người chim đen có những chiếc lông chim giống vảy, con chim lớn lên vô cùng quái dị, chỉ có một con mắt, tứ chi giống như là nhánh cây vậy, kinh khủng nhất là từ mặt đến trên bụng lộ ra một cái miệng há to như chậu máu, còn đối với đôi cánh màu đen, hình thể thì giống như dáng vẻ của chim sẻ bình thường.
“Đồng Đồng!” Hồng Hồng hét lên.
Tôi ngẩng đầu lên, quái điểu lại tới, còn là ba bốn con cùng nhau đến, lượn quanh tôi và Lãnh Mạch, chúng bay nhanh xoay tròn giống cái bóng vậy.
“Đây rối cuộc là con quái vật gì vậy?”
“Đại bàng lông đen.” Lãnh Mạch tiến lên đứng ở bên cạnh tôi, chân mày hơi nhíu lại: “Cái áo choàng lông vũ màu đen của Sỉ Mị chính là dùng trái tim bên trong cơ thể của những con đại bàng này làm thành”
“Trái tim?” Cái áo choàng lông đó của Sỉ Mị tôi vân còn nhớ, trên chiếc áo choàng của anh ta được điểm xuyết bằng những chiếc lông vũ.
“Em nghĩ không sai, trái tim của loại đại bàng này chính là lông chim, một con đại bàng thì có một cái lông chim, những chiếc lông chim này ở trong chợ quỷ có giá trị vô giá.”
Trái tim lại là lông chim, quả thật là mới được nghe lần đầu.
“Trên người những con đại bàng này có vảy vô cùng cứng răn, cho dù là băng của tôi, hay lửa của Dạ Minh cũng không thể thiêu chết bọn chúng được, nhưng mà em thì có thể” Lãnh Mạch vừa nói, vừa nhìn về phía tôi.
Tôi biết lời này của anh là có ý gì, bởi vì máu của tôi, có thể làm tan vỡ mọi thứ.
“Những con đại bàng này đều những con quỷ ăn thịt sống theo bầy đàn, một khi một con chết thì sẽ gặp phải sự trả thù của cả một bầy đại bàng, em giết mấy con này, lập tức sẽ có một đám tới, em cần phải làm tốt chuẩn bị đối phó”
Lãnh Mạch vừa dứt lời, cây cối bốn phía đột nhiên không ngừng bay ra vô số những con chim giống như đúc con đại bàng đã chết ở trên mặt đất, Lãnh Mạch mở ra tường băng bảo vệ tôi và anh ở bên trong, tôi nghe thấy bên ngoài không ngừng có tiếng đại bàng vô cánh gặm cản tảng băng.
Không trách được mới vừa rồi Lãnh Mạch không đối phó với ba con chim bay quanh đỉnh đầu chúng tôi, hóa ra là vì lý do này.
Trên không trung cũng bị những con đại bàng này che kín, hoàn toàn bày ra khí thế ùn ùn kéo đến, tiếp tục như vậy nữa cũng không phải là cách, tôi lại nghĩ đến chiêu giấu Huyết Tà Thuật bên trong những viên đạn được bắn ra đó, ngày đó tạm thời khẩn cấp cho nên không phát huy ra được sức mạnh chân chính của chiêu thức này, hôm nay vừa đúng lúc có thể thử một chút..
Tôi sử dụng kiếm cắt một vết thương nhỏ ở trên tay mình, máu chậm rãi chảy ra.
Lãnh Mạch thấy được, chế giêu tôi: “Em thì lúc nào cũng học được cách tự ngược bản thân, máu cũng có thể dùng để làm vũ khí, không tệ không tệ.”
Giọng nói âm dương quái khí, không để ý tới anh, tôi hít thở sâu một cái, nhắm mắt lại.
Huyết Tà Thuật đã nói qua ở trên, nếu muốn máu có thể thay đổi theo suy nghĩ của bản thân, vậy thì cần phải có tỉnh thần lực tập trung mạnh mẽ hơn, mà vừa lúc tâm pháp của nhà họ Tống chính là dùng dể tăng cường tỉnh thần và sự tập trung, trong khoảng thời gian này chỉ cần rảnh rồi là tôi sẽ tu luyện tâm pháp này của nhà họ Tống, tỉnh thần lực tập trung mạnh hơn không ít so với trước kia, ở trong lòng suy nghĩ phương pháp Huyết Tà Thuật này.
Tôi không biết là qua bao lâu, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, Hồng Hồng đột nhiên nói: “Xong! Chính là bây giờ!”
Tôi nhanh chóng mở mắt ra nhìn về phía đại bàng trên không trung, tất cả máu chảy xuống từ trên mu bàn tay biến thành hình dáng viên đạn, bản về phía đại bàng trên không trung, lúc này ở phía trên không trung mỗi một gọt máu lại tách ra thành vô số giọt máu nhỏ khác, giọt máu không ngừng phân tách ra, rất nhanh trên cả bầu trời xuất hiện không còn là đại bàng nữa, mà là máu của tôi.
Cả một mảng máu bao trùm lấy cả bầu trời.
Sau đó mưa máu đột nhiên rơi xuống, đâm xuyên qua tất cả trái tim của đại bàng.
Trong nháy mắt, khắp nơi đều có thi thể của đại bàng.
Huyết Tà Thuật thử sử dụng một lần là thành công, tôi có chút kích động, giương cảm lên nói với Lãnh Mạch: “Như thế nào?”
Không biết vì sao, nhìn qua vẻ mặt của anh vô cùng âm trầm nhìn chăm chú vào tôi hai giây, kéo mạnh mu bàn tay mà tôi đã tự cắt ra, đè lại vết thương cho tôi, trâm giọng hỏi tôi: ‘Phép thuật tà ác như vậy là ai dạy cho em?”
“Bên trong một quyển sách, tôi thấy ở thư viện.”
Tôi cũng không rõ lý do, cho nên cũng không lừa gạt anh.
“Em có biết là thuật dùng máu làm vũ khí tấn công sẽ phải trả cái giá cao như thế nào không hả?”
“Giá cao?” Trên Huyết Tà Thuật cũng không có nói đến, tôi hỏi anh: “Phải trả giá cao gì cơ?”
“Em thật sự là bị ngốc sao?! Không biết là sẽ phải trả cái giá cao như thế nào đã lập tức sử dụng máu thuật!” Lãnh Mạch vô cùng nóng nảy quát tôi “Anh không giải thích được thì hung dữ cái gì chứ, tôi cũng vì là thật sự không biết nên mới hỏi, huống chỉ, có thêm một phép thuật hạng nhất đối với tôi cũng là có thể một phần kỹ năng và sức mạnh, không phải sao?” Tôi dùng sức rút tay ra khỏi tay của anh.
“Em cần nhiều sức mạnh như vậy làm gì hả, ông đây còn chưa đủ để bảo vệ em hay sao?! Em vân cứ tiếp tục ỷ lại vào tôi không được hay sao!”
Anh quát to, kinh động đến mức lá cây cũng run rẩy.
Tôi lại lạnh lùng cười: ‘Lãnh Mạch đại nhân, anh đang nói đùa cái gì vậy? Bảo vệ tôi? Ỷ lại vào anh?”
Anh hơi chậm lại, biết có lẽ là tôi đang nói đến chuyện gì.
Nhưng mà tôi cũng không có nhắc đến chuyện kia, chẳng qua là lạnh nhạt nói: “Trên cái thế giới này, người có thể thật sự người bảo vệ mình, người có thể thật sự ỷ lại được, cũng chỉ có bản thân mà thôi. Chỉ có khi tôi trở nên đủ mạnh mẽ, mới có tư cách không bị những tên cường giả như các anh nắm trong †ay.”
Vẻ mặt của Lãnh Mạch vô cùng không tốt: “Được, em nói đúng, tôi không có lời nào để phản bác, nhưng mà tôi cho em biết, máu là bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể của em, sử dụng máu để làm phép thuật tấn công, hậu quả chính là tuổi thọ của em sẽ càng ngày càng ngắn”