Chuyện gì thế này? Tại sao Đồng Họa lại nói ra những lời như kiểu đại quân oan hồn được?
Cô ta không phải là người:bình thường sao? Vì sao lại có thể khống chế những hồn ma này?
“Đồng Đồïg, đừng ngây ranữa, tới rồi kìa!”
Hồng Hồng la lớn.
Một con quỷ đấ nhào tới phía tội rồi.
Tôi dùng kiếm Trẩm Thi đỡ đòn của con quỷ này. Hồng Hồng dùng chân đá nó văng ra xa, sau đó lại chạy từ trong cợ’thể tôi ra ngoài, bay đến đâm vào một đám quỷ bên cạnh, gào lên với tôi: “Sóng âm, nhanh lên!”<.: Đương nhiên tôi biết: “Phá!*¿ Sóng âm không có bất kỳ tác dụng gì cả!
“Chuyện gì thế này?” Lẽ nào cần Hồng Hồng vào bên tføng cơ thể tôi thì mới có thể sử dụng được sao?
Suy nghĩ của Hồng Hồng và tôi giống nhau.
Cô ấy lại lao vào đrong thân thể tôi. Đám hồn ma đã từ bốn phương tám hướng bổ nhào về phía tôi rồi. Tôi nhắm mắt; quát lớn: “Phá!”
Sóng âm ầm âm tấn ra, một vòng oan hồn không cách nào chống đỡđược sóng âm, tan thành bột mịn, nát vụt ra từng mảnh, biến mất.
“Chết tiệt Rốt cuộc chị lă đuái vật gì vậy?”
Giọng nói của Đồng Họa vang lên.
“Đồng Họa, rốtcuộc cô đã làm gì thế hả?!”
Tôi quát lên với nơi tối tăm kia, vẫn Không nhìn thấy được Đồng Họa. “
“Tôi đã làm gì ư? Giỡ 3ôi nói cho chị biết tôi đã làm gì! Chú gọi quỷ đấy!”.
Chú gọi quỷ? ‘ “Đồng Đồng, cô nhìn kìa!” Hồng Hồng kêu lên.
Tôi lại nhìn sang. Trên vách tường, dưới đất, bốn phương tám hướng lại có hồn ma xông ra lần nữa!
“Sao láPcó nhiều thế này?” Tôi kinh hãi.
“Là chú đợi quỷ!” Hồng Hồng nói: “Cô em gái đó của cô cố:thể sử dụng thần chú để gọi ma quỷ tới. Chỉ cần xung quanh có ma quỷ tôn tại thì sẽ bị em gái €ô gọi tới. Cho dù là cô hồn dã quỷ bình thường Không làm hại người thì cũng sẽ bị em gái cô cưỡng ép trở thành oan hồn, nghe lệnh cô ta!” Ý Thì ra đây chính là chú đội quỷ.
Tôi nhìn cñằm chằm hồn ma lại công kích về phía tôi một lần ñữa: “Hồng Hồng, sao cô lại biết rõ như vậy?” ; “Tôi cũng không Biết, tự nhiên trởng đầu nhảy ra thế” Hồng Hồng vừa nói vừa vươn người ra từ bụng tôi, giúp tôi đẩy lui một con ma.
Tôi vung kiếm chém xưổng, con quỷ hồn phi phách tán dưới kiếm Trảm Thí: Nhưng sau khi giết chết mốt con thì từ trong tường lại xuất hiện thêm một con/ùn ùn không dứt.
“Cứ tiếp tục đánh thế này cũng không phải là cách. Cô hồn dã quỷ trong thay phố quá nhiều, cô không giết hết được đâu. Hơn nữa, sóng âm quá’hao tốn tỉnh thần lực. Biến thành mắt đỏ đi, trựctiếp bắt cô em gái kia của cô luôn!” Hồng Hồñg nói.
Lúc này cũng chỉ có thể như vậy thôi. Tôi gật đầu: “Được, cô khống:chế thân thể tôi đi!”
Tôi hiện giờ căn bản đã không cần lo lắng Hồng Hồng sẽ chiếm cứ thân thể tôi nữa rồi. Ở một mức độnnào đó, tôi và ồng Hồng đã xem như trở thành.bạn bè rồi. Khí tôi còn chưa mạnh đến nỗi vượt qua Lãnh Mạch, Minh Vương, cô ấy sẽ không cướp đi thân thể của tối; Màu máu dâng tràn lên, một nửã con mắt tôi biến thành màu đỏ; Sau khi linh hỗn tôi và Hồng Hồng hợp nhất, thị giác, thính giác, khứu giác, tất cả các giác quañ+thêm vào đó là tốc độ, lực bộc phát, năng lực, đều mạnh lên mấy bậc. Xoay tròn kiếm Trảm Thiỉehém xuống một đám hồn ma cách tôi gần nhất xong, cuối cùng tôi cũng có thể thấy được trong riột góc tường phía trước đường hầm tối om, Đồng:Họa đang ngồi xổm ở đó vẽ bùa chúI C “Đồng Đồng!” Hồng Hồng kêu lên: “Đi bắt cô tai”
Thân thể ôi đã vút một cái bắn đi.
“AI” Đồng Hòa thấy tôi tới, hét lớn lên, ném lá bùa đang cháy về phía tôi.
Tôi tùy ý đưa tay.]ên, lá bùa biến thành tro tàn. Không đợi Đồng Họa chạy trốn, tôi đã tới trước mặt cô ấy, một phát túm lấy cổ áo cô ấy: “Đồng Họs; rốt cuộc cô đáng làm gì?”
“Chị không phải người! Mặt của chị, mắt của chị… AI Chị là na! Chị là quái Vật!” Đồng Họa thét chói tai: “Tốf,phải kêu đại qúân oan hồn của tôi giết chết chị, giết chết chị!” 7 “Chỉ dựa vào cô 2” Hồng Hồng thay thế giọng nói của tôi, cười lạnh nhìn Đồng Họa: “Chỉ với cái thứ đồ chơi vớ vẩinày của cô mà cũng muốn gọi đại quân oan hồn tới sao? Đây chính là đại quân oan hồn của cô š? Cô đừng khiến người khác cười rụng răng nữấ được không?”
“Cô là ai? Cô không phải Đồng.Đồng! Rốt cuộc cô là ai?” Đồng Họa cũng khống tính là ngốc, nghe ra được giọng của Hồng Hồng.
Hồng Hồng lười để ý đến cô ấy, lại trả thân thể về chó.†ôi. Tôi ném Đồng Họa lên trên tường rồi bóp cổ cô:ấy: “Đồng Họa, rốt cuộc chuyện là thế nào? Cô mới rõ ra đi.”
“Tôi muốn giết chết chị!” Đồng Họa kêu lớn lên.
Tôi thấy ở giữa trấn Đồng Họa có một hình vẽ ký hiệu kỳ lạ bí ẩn đáng phát ra một tia sáng.
Ngay sau đó, Hồng Hồng 1a lên: “Tránh rai”
Sau lưrïg có một luồng Sát khí sắc bén lao về phía tôi, tốỨ chỉ đành tạm thời buông Đồng Họa xuống, nghiêng người né tránh.
Rầm!, Mặt đấy chấn đống, trước mặt tối xuất hiện một con chó dữ khổng †ồ, dáng vẻ khủng bố, tròng mắt lồi ra ngoài, hãï răng sắc nhọn lộ ra, miệng chảy nước bọt. Cơ thể thối rữa từng mảng, bên trên còn có rất nñiều dòi bọ bò đầy, tứ chỉ to khỏe, móng vuốt vừa đài vừa sắc, giống như lưỡi dao vậy. Nó nhìn chăm chằm tôi như đang nhìn đồ ăn ngon.
“Là Tử Khuyển” Hồng Hồng nói.
“Tử Khuyển ư?”
“Loại chó này bình thường là do chó dại cắn chết người tấ›sau đó bị đánh chết nên mới biến thành Tử Khuyển. Tính tình nó sẽ không thay đổi, ăn càng nhiều người thì hình thể nó sẽ càng to lớn. Không biết éon Tử Khuyển này đã ăn bao nhiêu người rồi”
Tôi nhìn về phía coñ chó. Nó gầm lên đe dọa tôi, trong cổ họng phát ra tiếng uy hiếp không thuargì sư tử hay hổ:} Đồng Họa đứng phía sau’€on Tử Khuyển này, không chỉ không có vẻ sợ hãi, ngược lại còn đắc ý vô cùng: “Trước đây con chónày là một con poodle thôi đó”`: Poodle?
Con Tử Khuyển cao đến nỗi sắp chạm đỉnh đường hầm, hình thể cường’tráng đến mức hoàn toàn có thể chắn ngan§;cả đường hầm này, trước khi chết chỉ là một đớn poodle sao…
Nếu dựa theo cách nói của Hộng Hồng thì…
“Trước khi chết nó đã ăn một trắm người rồi.” Đồng Họa lại nói, chứng thực lời đủa Hồng Hồng: “Đồng Đồng, cô sẽ là người thứ một trăm linh một B[nó ăn.”
“Cẩn thậnchút, Tử Khuyển da thô thịt dày, rất khó đối phố: Hơn nữa, nước bọt của nó có thi độc, chạm vào cô’là cô sẽ trúng độc, cũng sẽ phải chết.” Hồng Hộng nói.
Tôi gật gật đầu, không dám lơ là.
“Ăn thịt cô ta đi!” Đồng Họa ra lệnh.
Tử Khuyển gầm lên mội tiếng rồi bổ nhào về phía tôi. Tôi lui về phía sau để tránH,Không gian trong đường hầmf.có hạn, không tiện hành động, cũng không cách não mượn lực để⁄hhảy lên không trung được, chỉ có thể lui về său, cố hế sức tránh Tử Khuyển. Nhưng chuyện gay go hơn là sau khi Đồng Họa khống còn bị tôi uy hiếp nữa thì đã lại ngồi xổm xuống vẽ trận pháp gọi quỷ lên đất rồi. Đám hồn ma†ại xông từ trong vách tường ra lần nữa.: Trước mặt sau lưng đều có địch, tình hình nguy cấp, tôi lập tức quyết định nhấnh, nói với Hồng Hồng: “Chúng ta phân ra thành “hai người đánh!”
“Nhưng)sức mạnh sẽ giảm xuống…” Hồng Hồng do dự ñồi.
“Giờ không Quản được sức mạnh ít hay nhiều nữa đâu. Điều chúng ta cần là hai người chiến đấu!” Tử Khuyển xông lên, tôi hét to với kiếm Trảm Thi: “Dài!”
Kiếm Trảm Thi trở nên dài hơn, vung lên lao về phía TửKhuyển và oafrfhồn trước mặt. Oan hồn bị chém chết, nhưng đối với Tử Khuyển mà nói, kiếm Trảm,Thi dài ra cũng’chẳng có chút sức uy hiếp nàozchỉ là là xước rqột chút da lông của nó thôi. Hơn nữa, tôi còn khôffg cầm chắc được kiếm vì quá nặng. Sau khi tấn ông một cú, tôi chỉ đành để kiểm Trảm Thi quaỹ về nguyên dạng.
Tử Khuyển lùi hai bước rồi lại lao tới phía tôi.
Tôi lui bước tránh né, những đột nhiên hai chân như không nhúc nhích được nữa. Tôi cúi đầu, khi sự chú ý của tôi đang tấp-trung trên người Tử Khuyển thì dưới đất đã có:oan hồn mọc ra túm lấy hai mắt cá chân tôi. “⁄ Tử Khuyển tới gần, há cái miệng lớn đầy máu ra vớt tôi.