Tôi và Si Mị ở nhà của Tống Tử Thanh suốt ba ngày, có một hôm chán quá tôi liền hỏi Si Mị sao lại không trở về nhà đi, anh liền nói: “Tôi không còn nhà để về, đồ ngốc xin cô lấy thu nhận tôi.”
Ánh mắt kia, chỉ thiếu ở trên trán viết mấy chữ “đứa bé này rất đáng thương”, trong lòng tôi mềm nhũn, chỉ đành thu nhận anh ta.
Ba ngày sau vào một buổi sáng đẹp trời, lúc tôi xuống lầu uống nước, đột nhiên vết thương trên vai chuyển biến xấu, không;chỉ không ngừng chảy máu, còn chảy ra máu lẫn mủ, bởi vì mất đi năng lực cho nên khi máu của tối›nhỏ xuống mặt sàn thì sẽ không thấm qua mặt sàn được, tôi trực hôn mê ngã xuống sàn nhà. ⁄ Si Mi còn đang ở trên bậc thang nói chuyện với tôi bị một màn này dọa sợ choáng váng, anh ném cốc nước trong tay đi, bịch bịch bangbang chạy xuống, bế tôi lên đặt tôi xuống ghế sa lống, cởi lớp băng gạc trên bả vai tôi ra, băng vải màu trắng đều đã bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi. Anh cứ nghĩ là do vết thương nứt ra, nhưng khi tháo băng gạc ra anh lại thấy vết thương trên vai tôi biến thành màu đen.
“Nguy rồi!” Si Mí-bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó quát to một tiếng: “Tôi đã quên mất chuyện này!”
“Chuyện gì?” Vì mất máu quá nhiều tinh thân tôi có chút mơ hồ hỏi hắn: Giọng điệu của Si Mị không tốt lắm nói: “Cô có còn nhớ tôi đã’từng cắn lên vai bên trái của cô một cái không? Có còn nhớ lúc ấy tôi đã nói trong dấu răng có độc tố của-tôi không? Lúc đó là vì muốn cô cầu xin tôi giải độc cho cô, không kịp giải độc thì chúng ta đã đi Minh giới, cộng thêm trận chiến ở Minh giới đã khiến cô“tiêu hao tỉnh thân lực quá mức, bây giờ độc tố đã hoàn toàn lan ra…”
Nghe anh ta nói như vậy tôi cũng mới nhớ tới, trước đó Sỉ Mị nói với tôi răng vết răng trên vai tôi có độc tố của anh ta, còn nói cái gì mà chỉ cần tôi tiêu hao tinh thần lực quá độ thì độc sẽ phát tác, lúc đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi còn tưởng rằng là anh cố ý nói như vậy để dọa tốï:sợ, cho nên không để ở trong lòng, cũng không có thời gian để ở trong lòng, bây giờ lại… “Si Mị! Anh còn không mau giải độc cho tôi!”
“Khu, thuốc giải… Si Mị không giám nhìn thẳng mặt tôi nói: “Tôi vần luôn mang theo bên người, nhưng lúc đi Mini giới không cẩn thận làm mất rồi.”
“Chẳng lẽ anh không để lại một bình nào dự phòng à?!”
“Không có, chỉ có một bình”
“Chỉ cớ một bình thuốc giải, mà anh còn dám mang đi khắp nơi! Anh mang đi cùng thì thôi đi, còn không chớ tôi dùng luôn!” Tôi sắp tức nổ phổi Tôi.
“Tôi chỉ là muốn:cô chịu thua, cầu xin tôi, ai mà biết cô quật cường như vậy-‘ “Không phải tôi bướng bỉnh! Là vì tôi căn bản không biết anh đang nói thật!”
Máu vẫn chảy không ngừng rơi xuống sô pha, bây giờ trên ghế sô pha toàn rnáu, Si Mi thấy vậy luống cuống không thôi: “Tôi đi gọi cấp cứu”
Tôi lấy tay che trán ý thức dân đân mơ hồ, bây giờ tôi chỉ muốn mắng một câu, mẹ nó Sỉ Mị, anh đúng là cái đồ ăn hại!
Đúng lúc này, đột nhiên có người đến gõ cửa.
Là ai mà lại đến gõ cửa nhà của Tống Tử Thanh?
Si Mị đề cao cảnh giác, đi qua mở cửa.
“Này, tôi nghe nói có người cần tôi hỗ trợ”
Ngoài cửa là một cô gái vác trên lưng một cái bao rất to khoa tay múa chân nói.
“Cô là ai” Si Mị nói: “Bị điên à”
Âm thanh của cô bé này quá quen thuộc, trong lòng tôi vui mừng, cố găng chống đỡ thân thể đứng dậy, mặc dù ánh mắt rất mơ hồ, nhưng tôi vẫn có thấy được lờ mờ bóng người, tôi kêu lên: “Lưu Nguyệt! Hóa ra là éô! Mau tới đây cứu mạng!”
“Tôi biết là các người cần tôi hỗ trợ mà” Lưu Nguyệt nói xong, chui qua nách của Si Mị đi vào trong, đi đến trước mặt tôi;không nói hai lời liền để túi trên lưng xuống bắt đầu trị liệu cho tôi.
Mặc dù không biết sao Lưg;Nguyệt có thể tìm đến đây, nhưng có Lưu Nguyệt ởđây tôi rất an tâm.
Si Mị lẳng lặng khoanh tay đứng ở bên cạnh nhìn.
Sau nhiều lần giày vò, máu ở miệng vết thương trên vai của tôi cũng không chảy nữa, cũng không sinh mủ nữa, độc tố của Si Mị cũng đã được giải.
Mắt của Sỉ:Mi trừng lớn nói: “Độc tố của tôi ngoại trừ thuốc giải của tôi không có khả năng bị giải trừ! Rốt cuộc cô là ai?!”
“Độc tố của anh mặc dù rất hiếm thấy, nhưng độc này tôi vẫn có cách giải nó.” Lưu Nguyệt nói, ngẩng đầu nhìn về phía Si Mị: “Tôi tên là Lưu Nguyệt, là một dược sư, tôi biết dùng cổ trùng, cũng là bại của cô gái này.”
“Dược sư biết dùng cổ trùng?” Si Mị nhíu mày: “Vuyư”
“Vu y là cách đội cổ rồi, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, chú ạ”
Bị người ta gọi là chú Sỉ Mị lập tức trở mặt, trên bàn tay đều ngưng tụ quả cầu đen: “Cô muốn chết saol”
“Được rồi, được rồi, dừng lại! Si Mi, cô ấy là bạn của tôi!” Tôi vội vàng kêu anh ta“dừng lại, bình thường Sỉ Mi cũng hay đùa giốn với tôi như vậy, cũng làm ra dáng vẻ muốn đánh tôí¿nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa đánh tôi thật bao giờ, nhưng không nghĩ tới lần này anh lại muốn đánh Lưu Nguyệt thật, có phải là vì anh thấy Lưu Nguyệt dễ bắt nạt, cTo nên mới muốn bắt nạt người ta?
Sĩ Mị thu hồi quả cầu đen trong tay lại, thái độ không được tốt lắm nhìn Lưu Nguyệt: “Nếu như không phải cô đã cứu đồ ngốc này một mạng, người dám nói chuyện với tôi như vậy đều sống không quá nửa giây.”
Lưu Nguyệt đối mặt với Si Mị cũng không biểu hiện ra mình sợ hãi, một bên băng bó vết thương cho tôi một bên làm trò đùa trọc tôi vui: “Đồng Đồng, sao chưa từng nghe cô nhắc đến anh bạn dữ dẫn này vậy, động một tí là muốn giết người, thật đáng sợ.”
Tôi nhịn không được cười phá lên: “Không cần phải để ý đến anh ta, đúng rồi, kể tôi nghe sao cô lại đến đây?”
Lưu Nguyệt nói cô đang đi du lịch vòng quanh thế giới, đột nhiên ba ngày trước cô nhận được một bức thư do thần thức thiến:chỉ hạc truyền tới, bên trong có một cái địa chỉ, trog đó viết là nhờ cô tới cái địa chỉ được viết trên giấy để cứu bệnh nhân, cô thấy phía dưới kí tên người gửi là nhà họ Tống, cô liền liên tưởng đến thanh danh: đẹp đẽ của nhà họ Tống được người đời truyền tụng, cô liền quyết định tin tưởng một lần, lập tức tho dọn đồ đạc bay đi trong đêm.
Thiên chỉ hạc nhà họ Tống… Vậy khẳng định đó là Tống Tử Thanh rồi, lần trước Tống Tử Thanh có gặp qua Lưu Nguyệt, từ lần gặp khi đó anh liền nhớ kỹ, khẳng định là do anh lo cho vết thương của tôi, cho nên anh mới dùng thần thức thiên chỉ hạc đi tìm Lưu Nguyệt.
Tống Tử Thanh…
Thật là;không biết nên nói cái gì để cảm ơn anh.
“Cảm ơn Lưứ Nguyệt, hôm nay đã tới đây cứu tôi” Tôi cảm kích hói với Lưu Nguyệt.
“Không có gì tôi đã nói rồi, con người của tôi thích làm nhất chính là cứu người”
Dừng một chút, thân sắc của Lưu Nguyệt bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt cũng có chút trốn tránh, muốn nói lại thôi, sau nửa ngäỳ đăn đo cô mới nói: “Dạ Minh… Không ở cùng một chỗ với cô sao?”
Phốc, tôi nói rồi mà hai người này chắc chắn là có gì đó mờ ám! Nói đến tên của Dạ Minh, Lưu Nguyệt lại đỏ mặt!
“Mẹ anh ta nhốt anh ta lại rồi, có lẽ trong khoảng thời gian này anh ta không thể rời khỏi Minh giới được Tôi nói một cách đơn giản cho cô ấy nghe, cũng không nói cho Lưu Nguyệt biết chuyện của Minh giới.
Nhưng Lưu Nguyệt có một đặc điểm làm cho người rất dễ chịu chính là bất cứ chuyện gì, chỉ cần người ta không nói, cô cũng tuyệt đối không hỏi nhiều, sẽ không làm người ta có cảm thấy bị ép buộc truy vấn ngọn nguồn, cô ấy nghe xong câu trả lời của tôi.cũng không nói gi nữa: “Vết thương của hai người đều rất nghiêm trọng, có lẽ tôi sẽ ở lại chỗ này một tuân đi, trong một tuần này hai người muốn vết thương ‘nhanh chóng khỏi, thì nhất định phải nghe lời tôi.”
Tôi rất muốn vết hương nhanh chóng khỏi, để còn nghĩ biện pháp lấy-quỷ nhấn về: “Được, tôi nhất định nghe cô! Nếu tên đàn ông thô lỗ này dám không nghe lời cô, tôi liền đánh anh ta”
Si Mị ở bên cạnh nhe rănØ trợn mắt trừng tôi.
Lưu Nguyệt cười phá lên: “Đống Đồng, cô vẫn thích thu nhận những tên quỷ hung-dữ, mấy người quái dị ư, Lãnh Mạch kia cũng là một trong số người mà cô thu nhận đúng không, hai:người còn rất thích đánh nhau nữa”
Nghe được hai chữ Lãnh Mạch thần sắc của tôi trở nên ảm đạm, tôi cũng chỉ cười cười không nói gì, chuyển hướng chủ đề.
Có một số tổn thương, nhất định cần phải có thời gian mới có thể khép lại.