Khi trời vừa hơi sáng, tôi đi xuống lầu, Tống Tử Thanh và Sỉ Mị cũng đều đã sắp xếp xong xuôi giờ đang ăn sáng, tôi không có cảm giác thèm ăn, có điều đối với trận chiến hôm nay, tôi buộc mình phải ăn một ít.
Mọi thứ đã sẵn sàng xuất phát.
Đang ở trong nhà thì nghe thấy.bên ngoài có tiếng động lớn, Tống Tử Thanh mở rèm cửa nhìn ra ngoài, rất nhiều người tụ tập về một chỗ, đường phố sôi động hản lên, tựa như có chuyện gì xảy ra. ` “Đi, đi xem xem” Tống Tử“Thanh nói.
Để không làm người khác chữ ý, cả ba chúng tôi thay quần áo của địa pïương ở nhà dì Đa Đa và quấn kín khuôn mặt của mình. Sau khi Tống Tử Thanh sử dụng phép thuật để che giấu hơi thở dị tộc của tôi và Si Mị, chúng tôi lập tức rời khỏi nhà của dì Đa Đa.
Tất cả mọi người tập trung về đường phố chính nên chúng tôi cũng đi theo qua đó, bên cạnh có một người phụ nữ hướng về một người khác nói: “Cuộc diễu hành sắp bắt đầu rồi. Chao ôi, Mình Vương lần này thật sự đến rồi.”
Cuộc diễu hành?
Nó có phải là cuộc diễu hành quanh thị chúng trước khi hành quyết không? Lãnh Mạch sẽ xuất hiện Sáo?
Đám đông Bắt đầu ồn ào và đông hơn, gần như tất cả cư dân của Minh Giới không ngừng chạy đến vị trí trung tâm, một tiếng trống vang lên. & Từ cổng cung điện của Minh Vương, một đoàn quân bước ra, tất cả đều mặc áo giáp màu vàng, binh lính đi trước cưỡi igựa, có một vị tướng dẫn đầu đội đó, vị tướng đó chính là người đàn ông mặt thẹo mà chứng ta đã đụng độ ngày hôm qua, sau lưng anh ta mang một thanh gươm khổng lồ, đội một chiếc mũ giáp chỉ lộ ra đôi mắt, dẫn đầu những người lính lần lượt hướng về phía trước.
Bao quanh bởi hai hàng lính trái phải là xe tù, bên trong xe tù là Hàn Vũ, Cẩu Đản và Thuý Hoa.
Xe tù của Cẩu Đản và Thuý Hoa ở phía trước, đầu của Cẩu Đảnvà Thuý Hoa bị hình cụ cắm trên xe tù, cứ đứng như vậy để mấy người xem diễu hành xem. Hàn Vũ thì khá hơn, anh ta ở phía sauxe tù, khoanh chân ngồi bên trong, lúc này áo sơ mi trắng lấm tấm nhiều bụi, đầu đầy tóc trắng trông vô cùng nhợt nhạt.
Lãnh Mạch không có ở đó.
Ngay sau khi Xe tù đi tới, đám đông đã náo loạn. % “Nhìn xem, thực sứ là Hàn Vũ đại nhân! Còn có quỷ sai của Địa Phủ riữal Lần này đến cả Địa Phủ cũng bị dính dáng vào..Xem ra Minh Vương rất muốn…” ⁄ “Xuyt, đừng có nói nhảm!”
Người một bên lại nói: “Hàn Vữ đại nhân đã có ân cứu mạng cho rất nhiều ngườïở Minh Giới. Minh Vương đại nhân lần này bất chấp sự phản kháng của đám người kia mà sẽ xử chết của ngài ấy, Điều này nhằm khơi dậy sự phẫn nộ của mọi người!”
“Đúng vậy, còn có hai quỷ sai của Địa Phủ, Địa Phủ trước giờ chưa từng dính dáng gì đến Minh Giới, ngay cả sáu vị trưởng lão cũng ra sức ngăn cản, nghe nói bọn họ đều bị Minh Vương đuổi đi. Thế lực của Minh Vương đang ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Có phải đang lên kế hoạch thống trị Địa Phủ không?”
“Không chỉ vậy đâu, anh nghe nói rồi sao?
Chí Tôn Vương có khả năng bị Minh Vương cấm cửa. Không một ái trong Minh Giới không biết Hàn Vũ là bạn tri kỉcủa Chí Tôn vương. Bây giờ Minh Vương thật sự tất muốn giết bạn của Chí Tôn Vương, chẳng lẽ không sợ tạo phản sao? “
“Tạo phản thì tạo phản, chúng ta không thể chịu đựng được chính sách tàn bạo của Minh Vương lâu lắm rồi! Hiện giờ chỉ cần Chí Tôn vương khởi binh tôi cũng sẽ hoàn toàn ủng hộ ngài ấy! ”: “Cậu muốn chết à! Cậu không sợnói điều này sẽ bị chặt đầu sao! ”: Những bình luận của đám đông đều lọt vào †ai chúng tôi..Xem ra hình tượng Minh Vương tàn nhãn bá đạo không chỉ nhằm vào tôi. Người ở Minh Giới đều thán oán tứ phía với sự độc tài của cô ta. Người ở Minh Giới không biết Cẩu Đản và Thuý Hoa nhưng vì Hàn Vũ mà âm thanh bất bình ngày một cao hơn, dù được các binh lính can thiệp cảnh cáo, thậm chí mấy lần dùng vũ lực vẫn không thể nguôi ngoai cơn giận dữ của quần chúng.
Tôi không hiểu tại sao Minh Vương lại có một hành động không cần thiết như vậy. Giết Hàn Vũ và Quỷ Sai chính là vô cớ tìm chuyện vào người, bây giờ còn mang xe tù diễu hành thị uy trên đường cái khiến dân chúng oán than đến mức này, cô ta thực sự đảng muốn buộc ai đó đứng ra để lãnh đạo tạo phản sao?
Lãnh đạo tạo phản …
Lễ nào là Minh Vương đang bức Lãnh Mạch? § “Minh Vương đang thử lòng trung thành của Lãnh Mạch.” Những lời của Si Mị đã chứng minh suy đoán của tôi.
Tống Tử Thanh cũng gật đầu: “Nếu Lãnh Mạch đứng lên tạo phản vào lúc này, chắc chắn Minh Vương sẽ giết hết tất cả mọi người. Có lẽ Lãnh Mạch phải nhìn ra âm mưu của Minh Vương rồi mới không ra tay. Có lẽ Lãnh Mạch đã bố trí tốt hết tất cả mọi chuyện rồi cô nhóc à.
Nói không chừng là chúng ta đang lo lắng vô ích mà thôi. “
Tôi lại nghĩ về cuộc gặp với Lãnh Mạch đêm qua. Anh cứ bảo tôi trở về. Có thể nào mọi thứ thực sự đã được sắp đặt ổn thoả rồi?
“Phải sắp xếp tốt thì mới vạn sự đại cát” Tôi thì thâm đáp lại: “Trong lúc hành hình dù có biến động gì đi nữa, nếu Lãnh Mạch có thể ra tay ngăn cản vậy thì chúng ta không cần ra tay. Tốt nhất là im lặng rời đi.”
Tối hôm qua, tôi cũng đã nói với Lãnh Mạch mục đích của chúng tôi là vì bảo đảm anh, bảo đảm Hàn Vũ, đảm bảo Cẩu Đản và Thuý Hoa có thể được bình an vô sự. Nếu anh đã sắp xếp tốt hết mọi thứ rồi, tôi làm sao có thể phá hư chuyện tốt của anh?: “Nhìn đi nhìn lại, bây giờ không phải là thời cơ tốt để cướp người.” Tống Tử Thanh nói.
Tôi gật đầu, chúng tôi lặng lẽ rút lui khỏi đám đông trước mặt. Vừa lùi về phía sau mấy bước, có người phía sau đột nhiên đập vào vai tôi, trong lòng vốn đĩ có quỷ nên suýt chút nữa nhảy dựng lên.
“Cô gái nhỏ, sợ cái gì, lá gan vẫn nhỏ như vậy sao.” Ø Giọng nói này…
Tôi nhanh €hóng quay đầu lại.
Trước mặt tôi;một người đàn ông bộ dạng quấn kín gần y như
“Xuyt!” Tôi còn chưa kịp’gọi tên, anh ta đã vươn tay che miệng tôi: “Nơi ñày không phải chỗ nói chuyện, đi cùng tôi.”
Không ngờ lại gặp được Dạ Minh ở đây!
Không ngờ tới Dạ Minh cũng đến đấy!
Thật tốt quá, thật tốt quá!
Chúng tôi theo Dạ Minh rút khỏi đám đông, vụt vào một eon hẻm nhỏ, tôi không giấu được vẻ phấn khích: “Dạ Minh sao anh lại ở đây! Anh đến đây để giúp chúng tôi sao?”
“Đương nhiên rồi.’ Anh ta hất cằm lên: “Trong thời gian tôi dưỡng thương thì nghe được chuyện của Lãnh Mạch, bây giờ có rất nhiều tin đồn nói rằng Lãnh Diện Thạn cũng bị mẹ phá bỏ cánh tay và phép thuật. Thật là vô vị. Nếu Lãnh Diện Than bị phế thì sau này tôi sẽ tìm ai luận võ đây. Tôi đoán chắc hắn em cũng đến, nhưng trên đường không’còn cách nào liên lạc được với em, hôm nay trến phố có chuyện lớn như vậy, nhất định em sế Xuất hiện, cho nên tôi liền ở đây đợi, quả nhiên là đợi được em. “
“Haha! Có anh ở đây, chúng ta có thêm một cơ hội chiến thắng.” Tôi khống thể nhịn được cười, Dạ Minh là người có năng lực chiến đấu vô cùng đáng sợ. Nếu anh ấy chọngiúp tôi thì ít nhất phe bên tôi sẽ không bị mộfthân một mình như vậy!
“Cô có chắc anh ta sẽ giúp cô khống?” Tống Tử Thanh hỏi ngược lại: “Minh Vương là mẹ anh ta.
Tôi sửng sốt nhìn Dạ Minh.
“Tôi nói nhé Tống Tử Thanh, cái người như anh thật sự rất phiền. Tôi lại không phải muốn giết mẹ tôi. Tôi chỉ tới đây để ngăn cản mẹ tôi phế bỏ Lãnh Diện Than mà thôi.” Dạ Minh nói xong thì vô cùng khó chịu, đối diện với cái nhìn của tôi, ánh mắt của anh †a dần biến thành nghiêm túe/nói: “Tôi cùng với Lãnh Diện Than cùng nhau trưởng thành, chúng tôi đã ở bên nhau gần trăm năm, cô gái nhỏ, em có thể tin tưởng tôi không?”> Sau một lúc im lặng, tôi mỉm cười, “Tất nhiên.”