Đúng như tôi dự đoán Lãnh Mạch thật sự đã bị Minh Vương giám sát vì vậy sau khi ra khỏi Minh Uyển Thâm Xứ mới không tiện để đến gặp tôi.
Sau khí Cẩu Đản nói những lời này thì Thúy Hoa cũng cụp mắt xuống và không nói gì.
“Bây giờ tôi Sẽ đi tìm quản ngục trưởng để lấy chìa khóa rồi cứu hai người ra!”
“Cô Đồng à, thậtsự đừng làm vậy! Cô không thể tưởng tượng được thủ đoạn của Minh Vương đâu, cô không thể đối địch lại với cô ta được đâu, chỉ vì chúng tôi mà cô phải làm vậy thì thật không đáng chút nàó;thật đấy nếu chúng tôi chết rồi cũng sẽ không bị hồn bay phách tán đâu, nhiều nhất thì chúng tôi cũng sẽ được đầu thai chuyển kiếp, cô Đồng à…”
“Nếu đổi lại là tôi thì hai người có cứu tôi không?” Tôi nói một câu ngắt lời Cẩu Đản.
Cẩu Đản và Thúy Hoa liền ngơ ra.
Tôi quay lưng lại để lau nước mắt: “Nếu như đổi lại vị trí, người hôm nay phải ngồi trong phòng giam này là tôi thì hai người nhất định sẽ đến cứu tôi đúng không?”
Cẩu Đản và Thúy Hoa thở dài một cái rồi đồng thanh nói: “Đương nhiên rồi.”
“Bởi vậy hai người không cần phải thuyết phục thêm nữa” Tôi nhìn Tống Tử Thanh bằng ánh mắt đầy kiên định nói: “Tống Tử Thanh, Si Mị, chúng ta đi tỉm quản ngục trưởng thôi.”
“Cô Đồng à..”
Vừa đi được vài bước Cẩu Đản lại gọi tôi từ phía sau.
Tôi dừng lại một chút.
“Nhất định phải cẩn thận đấy.”
“Được” Tôi trả lời.
Tôi sẽ không chết ở đây, sẽ không dừng bước ở đây, Lãnh Mạch vẫn đang chờ tôi, tôi phải đi cứu Lãnh Mạch và Hàn Vũ.
Ba người chúng tôi theo cách trước đó mà rời khỏi địa lao và đến nơi an toàn, Tống Tử Thanh lại bỏ chúng tôi ra khỏi hồ lô: “Quản ngục trưởng đang ở trong phòng giám sát và phòng giám sát thì ở bên trong, cô gái, cô đã sẵn sàng chưa?”
“Đương nhiên rồi.” Ngay từ lúc bước chân vào Địa Phủ thì tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu rồi.
Tống Tử Thanh đạp cửa phòng giám sát.
Trong phòng có sáu người, hai người mặc áo giáp vàng và bốn người mặc đồng phục màu đen, vừa nghe thấy tiếng động họ đã nhanh chóng phản ứng lại, cẳ sáu người cùng đứng lên và hỏi: “Các người là ai2”
Quản ngục trưởng không có ở đây.
Sáu tên lính đang dần tiến:về phía chúng tôi, Tống Tử Thanh dùng pháp thuật làm họ choáng váng còn tôi thì mau chóng chạy ổi tìm chìa khóa nhưng vô ích: “Phải làm sao đây?”
Sỉ Mị chỉ vào người lính mặc quân phục đen và nói: “Những người này là người phụ trách việc hành hình”
Phụ trách hành hình sao?
“Việc hành hình ở Minh Giới được chỉ định đặc biệt cho một số người, có lẽ những người này đến đây hôm nay là để quyết định trình tự hành hình vào ngày mai, cô nhìn xem” Tống Tử Thanh chỉ vào cuộn giấy trên bàn.
Tôi liềfi vội vàng chạy qua đó, trên giấy viết rằng vào mười hai giờ trưa ñgày mai ở quảng trường của tòa.thành sẽ tiến hành trảm tuyệt Cẩu Đản và Thúy Hoa, diệt hồn phách.
Diệt hồn phách:.. chính là muốn Cẩu Đản và Thúy Hoa không được đầu thai.
Minh Vương thật độc á!
c “Tại sao không có bố trí hành trình của Lãnh Mạch và Hàn Vũ?” Tống Tử Thanh nghỉ ngờ hỏi.
Tôi nhìn Tống Tử Thanh cũng cảm thấy khó hiểu: “Không phải anh đã liên lạc trước với Lãnh Mạch rồi sao? Lẽ nào Lãnh Mạch không nói gì với anh sao?”
“Hả? Tôi liên lạc trước với Lãnh Mạch á?”
Biểu cảm của Tống tử Thanh có vẻ cũng không hiểu chuyện gì: “Tôi liên lạc với Lãnh Mạch khi nào vậy?”
Tôi sững sờ rồi nhìn vào Si Mị ở phía sau nhưng Sỉ Mị cũng tỏ ra là không hiểu nên tôi đành nói với Tống Tử Thanh: “Nếu như anh không liên lạc trước với Lãnh Mạch thì tại sao chúng ta lại dễ dàng đi từ đường cống để vào địa lao như vậy? Hơn nữa còn biết được thời gian lính đổi ca trực để đi ăn cơm, quen thuộc như vậy, lẽ nào không phải là Lãnh Mạch thông báo trước với ánh và để anh đưa chúng tôi đi cứu Cẩu Đản và Thúy Hoa hay sao?”
“Cô nghĩ nhiều fồi. Tống Tử Thánh bất lực nói: “Kể từ khi cô gọï†ôi đi cùng cô vào Minh Giới thì chúng ta vẫn lúôn ở cạnh nhau thì tôi lấy đâu ra cái khả năng lớn đến mức trong một thời gian ngắn mà có thể liên lạc được với Lãnh Mạch chứ, hơn nữa cho dù tôï có thể liên lạc được với Lãnh Mạch thì tại saø tôi lại phải giấu diếm mà không nói cho cô biết? Tôi đến đây là để giúp cô cứu người thì cần gì phải che giấu bất cứ điều gì chứ?”
Mọi chuyện càng trở nên kỳ lạ hơn.
“Nếu như Lãnh Mạch không thông báo trước cho anh thì tại sao anh có thể…”
“À trên đường tôi đã gặp một người bạn, cô ấy có mối quan hệ tốt với Hàn Vũ nhưng thân phận của cô ấy lại rất đặc biệt bởi vậy chuẩn bị bắt tay với chúng ta để giải cứu Hàn Vũ và cung cấp mọi thông tin về địa lao cho tôi, còn về dưới cống thì tất cả các cơ quan và dã thú đã được cô ấy giải quyết sạch sẽ trước đó, do cô ấy đã mở đường nên lúc ở trên đường phố mới bị trì hoãn một chút2“Tống Tử Thanh nói.
“Thì ra là như vậy… Sự suy đoán của tôi và Si Mị đã bị phủ nhận,hóa ra chuyện ở dưới địa lao không phải là do Eãnh Mạch sắp xếp.
Xem ra cho dù Lãnh.Mạch đã đi ra khỏi Minh Uyên Thâm Xứ nhưng vẫn bị Minh Vương giám sát chặt chẽ. Í Mong rằng anh ấy không sao.
Nhất định là phải không sao ñhé, Lãnh Mạch!
“Không phải Mạnh Bà đã đưa thuốc cho cô sao?” Si Mị nói.
“Thì sao chứ?” Tôi không hiểu nhưng vẫn lấy thang thuốc từ trong balo ra.
Si Mị chỉ vào tên lính canh đồng phục đen và nói: “Cho tên này uống một ngụm để khống chế rồi hỏi về việc quá trình hành hình”
“Đúng vậy! Sao tôi lại không nghĩ ra chứi”
Tôi hưng phấn võ tay một cái.
Nói xong liền làm luôn, Tống Tử Thanh kéo một người đàn ông mặc đồng phục màu đen đang hôn mê lên còn tôi cho anh ta uống một ngụm thuốc, một lúc sau người đàn ông tỉnh lại, hai mắt đờ đẫn và đục ngầu nói: “Chủ nhân, xin hãy ra mệnh lệnh”
Thuốc này thật lợi hại! Rất nhanh đã có hiệu quải “Hình phạt cho Lãnh Mạch và Hàn Vũ như thế nào?” Tống Tử Thanh trực tiếp hỏi thẳng.
“Mười hai giờ trưa ngày maÍ.sẽ diễu phố phán quyết cùng với quỷ sai Cẩu Đản và Thúy Hoa.”
“Tại sao lộ trình hành hình lại không xuất hiện trên tờ giấy này” Tống Tử Thanh lại hỏi tiếp.
“Hàn Vũ đại nhân có thân phận cao quý nên được sắp xếp ở một bản lộ trình riêng”
“Còn Lãnh Mạch thì sao?” Nói cả nửa ngày mà vần không nhắc đến Lãnh Mạch khiến tôi có chút lo lắng nên vội vàng hỏi.
“Chí Tôn Vương đại nhân… Chí Tôn Vương đại nhân cùng với Minh Vương đại nhân…” Nói đến đây quản ngục trưởng đột nhiên cảm thấy có gì đó bị mắc cho dù có hỏi như thế nào cũng không nói gì.
“Đây là tình ñuống gì vậy?” Tôi lo lắng hỏi Tống Tử Thanh: “Lä do thuốc của Mạnh Bà hết tác dụng rồi sao?”
“Tác dụng của thuốc này ít nhất cũng phải kéo dài đến lúc hành quỹết vào ngày mai, không thế hết tác dụng nhanh như’vậy được.” Tống Tử Thanh nhướng mày nói: “Tôi chưa từng gặp qua tình huống như vậy.”
Lúc này Si Mị đột nhiên ở bêñ;cạnh nói: “Phong tỏa ký ức.”
“Phong tỏa ký ức sao?” Tôi nhìn anh ta và hỏi: “Là như thế nào vậy?”
“Rất đơn giản, chính là bây giờ trong đầu anh ta đã bị người khác dùng pháp thuật để niêm phong một đoạn ký ức ngắn rồi. Loại pháp thuật này trừ khi là chính tay người tạo ra giải phá, còn bất kỳ ai cũng đều không giải được, vì vậy cho dù anh ta có trở thành con rối thì cũng không thể nhớ được đoạn ký ức này, đó là một loại tà thuật rất độc đoán” Si Mị khoanh tay vào nói tiếp: “Hơn nữa còn là một tà thuật rất cao thâm. Ngàn năm trước khi tôi lĩnh quân tác chiến, thủ hạ đưới quyền Xi Vữu Vương đã có người dùng thuật này, có điều sau đó người này đã bị người của Høàng Đế giết chết nên trên lý thuyết đã bị thất truyền rồi”
Cho nên là ai đã dùng loại tà thuật để phong tỏa ký ức của những người này cơ chứ?
“Trước tiên không cần quan tâm đến chuyện đó” Tống Tử Thanh ngắt lời vậquay ra hỏi tên canh ngục này: “Chìa khóa để mở phòng giam ở đâu?” Ì Tên canh ngục nhìn tôi ngây người rồi nói: “Tất cả chìa khóa của phòng giam đều bị Minh Vương đại nhân lấy đi rồi.”