Niềm tin mãnh liệt có thể con người trở nên bất khả chiến bại…
Niềm tin mãnh liệt…
Cả thể ác và tinh thần tôi ngay thời khắc đó chỉ muốn cứu Lãnh Mạch!
“Cô gái, chúẩn bị xong chưa Tế Công nói.
Tôi nhìn về phía trước, ánh mắt đầy kiên định, gật đầu thật mạnh: ““Xong rồi.”
Vì Lãnh Mạch, tôi phải dũng cảm tiến về phía trước.
Tế Công và hòa thượng/Giác Trần cũng ngồi xếp băng, nhắm chặt mắt lại, niệm những câu thần chú rắc rối, phức tạp.
Xung quanh khẽ rung chuyển, ‹ Hình nhân màu đỏ cười lớn: “Các;người muốn đấu với ta, thật là nực cười! Cho dù là øao tăng hay yêu tinh đã độ hóa, tu luyện như thế nào cũng đều bị ta giết như nhau thôi!”
Dứt lời, hình nhân màu đỏ bắn về phía bọn tôi.
Tôi hít sâu một hơi.
Tế Công và hòa thượng Giác Trần cùng mở mắt, niệm câu kinh Phật nghe rất khó hiểu, đột nhiên hình nhân màu đỏ dừng lại trên không trung, Tế Gông hét lớn: “Chính:1à lúc này!”
Tôi đã lao ra lúc ông ấy nhắc, bay về phía cơ thể của mình.
“Muốn chết sao!” Hình nhân màu đỏ rống lên.
Tôi cắm đầú:va vào cơ thể mình.
Lãnh Mạch!
Trong giây tiếp theo, hình nhân màu đỏ đã có thể cử động, quỳ một gối xuống đất, ôm lấy đầu: “Đây là thân thể của ta, cô không được nhập vào!”
“Đây là thân thể của tôi; mau cút về nơi của cô đi!” Tôi hét lớn lên với cơ thể éủa mình.
Tôi cần phải có lý do để đoạf lại được cơ thể này!
Lãnh Mạch vẫn đang đợi mình đến cứu!
Lãnh Mạch…
Lãnh Mạch!
“AI” Tôi và hình nhân màu đỏ cùng ngửa mặt lên trời hét lớn: Nén hương ở gốc cây vẫn còn một chút, đã vụt tất.
Hết giờ rồi.
Cơ thể của tôi ngây ra như tượng, ngã xuống mặt đất.
Một giây, hai giây, ba giây…
Tôi không;hghe thấy gì, cũng không thể nhìn thấy gì cả, không:có cách nào cử động được, không thể đứng dậy.
“Cô gái?” Giọng của Tế Công phát ra từ trên đầu mình.
Cơ thể… đã trở về là của mình rồi sao? Tôi đã trở lại trong thân xác rồi sáø? Hình nhân màu đỏ đã bị tôi khống chế được chứa?
“Cô gái!” Tế Công gọi tôi thêm lần nữa.
Tôi khó khăn động đậy mí mắt;mở mắt ra.
Ánh mắt rất trong sáng, không cờ màu đỏ của máu nữa. Tôi ngẩng đầu lên, Tế Công và hòa thượng Giác Trần đang ở trên đỉnh đầu mình quan sát.
“Tốt quá, cô thành công rồi!” Tế Công nói: “Mắt của cô không còn màu đỏ nữa, cô gái, niềm tin của cô thật sự vượt quá sức tưởng tượng.”
Niềm tin…
Đúng vậy, niềm tin của tôi, còn dọa cả bản thân tôi cơ mà.
Tôi đã‹áp chế được hình nhân màu đỏ.
Hình nhân`màu đỏ lần này thật hung dữ…
“Thế cho nẽn-những điều Phật pháp nói đều đúng” Hòa thượng Giác Trần chắp hai tay trước ngực: “Thế gian vạrfvật, tương sinh tương khắc, a di đà phật”
A di đà phật.
Tôi cũng đọc thầm theo; Thật sự quá nguy hiểm, suýt chút nữa đã không thể quay lại được, suýt cñút nữa tôi đã biến thành một hồn ma, chống hai tay ngồi dậy, tôi xoay xoay cổ tay, lắc lắc cần cổ, xác địnHlinh hồn đã hoàn toàn ở bên trong cơ thể này, ngóải trừ cơ thể có chút yếu ớt ra thì không có vấn đề gi:cả, tôi đứng dậy, cúi mình vái chào Tế Công và hòa thượng Giác Trần: “Cảm ơn ông Đạo Tế, cảm ơn đại sư Giác Trần, tôi nhất định sẽ báo đáp lòng tốt của các người!”
“Quá khen, quá khen” Tế Công và hòa thượng Giác Trần liên tục xua tay.
Tế Công nói: “Cô gái vẫn còn nhớ giao ước cùng với bần tăng chứ?”
Tôi nhìn ông ấy: “Nhớ chứ, ông Đạo Tế đã nói, ông giúp tôi;xuống Âm Phủ, tôi sẽ đồng ý giúp ông một chuyện”
“Thế thì đượ6; hôm nay cô đã dạo xuống Âm Phủ chơi một vònG; có thể..”
“Ông Đạo Tế, xin lõi” Tôi ngắt lời ông, một lần nữa cúi đầu khom lưngz”Sợ rằng chuyện của ông, tôi không có cách nào để giúp ông được.”
Tế Công cau mày: “Cô gải định nói mà không giữ lời sao?”
“Không phải là tôi nói không 9iữ lời, mà là bây giờ tôi có chuyện vô cùng khẩn cấp:hơn cần phải đi làm” Tôi nhìn thẳng Tế Công, ánh mắt không hề né tránh.
“Hả? Vô cùng khẩn cấp?”
“Đúng vậy. Ông Đạo Tế, tôi phải xuống Âm Phủ một lần nữa, đến Minh Giới cứu người.” Đối diện với Tế Công, tôi không che giấu chuyện gì cả.
Tế Công và hòa thượng Giác Trần cùng kinh ngạc: “Cô nói cô muốn xuống Âm Phủ bằng người thật, còn muốn đi Minh Giới, đi Minh Giới cứu người?”
Tôi gật đầu, vô cùng bình tĩnh: “Có hai người tôi phải cứu”
Tế Công và hòa thượng Giác Trần cùng nhìn nhau, trong mất cả hai đều lộ ra vẻ kinh sợ.
“Cho nên xin lỗi, ông Đạo Tế, chuyện của cô có thể đợi ba ngày sáu tôi trở về rồi thực hiện giao ước được không? Tf6ng vòng ba ngày:tôi phải đến được Minh Giới, không “cứu người, tôi sợ răng sẽ không thể sống tiếp được nữa”
“Cô muốn đi Minh Giới eứu người, đường đến Minh Giới có rất nhiều trạm kiểm soát, còn có Diêm Vương trấn giữ nữa, chuyến đi lần này của cô có thể coi như là mù quáng tìm đến cái chết” Tế Công nói.: Mù quáng tìm đến cái chết sao…
Tôi cười nói: “Nếu như không mù quáng liều chết, mà chỉ đứng trơ mắt ra nhìn người quan trọng chết đi, chí.bằng tôi tự sát còn hơn”
Một khi đã quyết định chuyện gì, tôi sẽ không hối hận, không thay đổi.
Tế Công và hòa thượng Giác Trần thây tôi đã hạ quyết tâm, nên kiiông khuyên nhủ thêm nữa, hòa thượng Giác Trần nói: “Cô rất có khí phách, cô muốn đi đâu chúng tôi không thể nào ngăn cản, nhưng tôi có thể khuyên cô một câu chân thành, xem như là/sự giúp đỡ cuối cùng.”
Tôi vội văng cung kính nói: “Đại sư, mời nói”
“Đôi mắt quỷ-của cô dù sao cũng không thể đi xuống tầng thứ mtời chín của địa ngục. Tôi chỉ có thể dừng lại, về phâñ;nguyên nhân là gì, tôi sẽ không hỏi”
Nói cách khác, tôi không thể đến tầng thứ mười chín của địa ngục.
“Được, tôi đã nhớ rồi, cảmơn đại sư đã chỉ bảo” Tôi kính cẩn cúi người chàô; “Hầy.’ Tế Công thở dài: “Trong’ánh mắt của cô lóe lên sự kiên định, hạ quyết tâm chịu chết, bần tăng có thể đoán được đại khái, ngườimà cô muốn cứu có liên quan đến chuyện tình yêu”
Tôi không phủ nhận: “Ngoại trừ điều này, còn có tình bạn”
Hàn Vũ đã rất nhiều lần cứu mình từ cõi chết trở về, ơn cứu mạng đó có xông vào khói lửa, cũng không từ chối.
“Bần tăng không nhìn nhầm cô, cô là người rất coi trọng tình cảm, thế gian này khó có thể tìm được một người như cô, cô có thể giác ngộ được như thế, đúng là không hề thua kém những anh hùng hào kiệt, bần tăng rất coi trọng cô, tình nguyện giúp cô lần này” Tế Công phẩy phẩy quạt nói.
“Tốt quá! Ông Đạo Tế ông sẵn sàng cùng tôi đi xuống Âm Phủ sao7-Nếu như có Tế Công – một người đạo pháp cao tâm như thế này,†hì cơ hội chiến thăng sẽ càng cað-hơn!
“Không không không.“Tế Công lắc đầu nguầy nguậy.
Tôi nghi hoặc nhìn ông.
Tế Công cười nói: “Cô gái, coñ đường chính nghĩa này là của cô, bần tăng là mộEhồn ma, thực sự không có năng lực để giúp cô, nhứng tôi có hai bảo vật, có thể tặng cho cô”
Muốn cứu mạng Lãnh Mạch là chuyện của mình, đương nhiên không thể nào cố ép người khác, Tế Công đã tặng tôi bảo vật, tôi đã cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm ơn ông Đạo Tết”
“Bảo vật thứ nhất, là bình rượu hồ lô này Tế Công đưa bình rượu hồ lô trong tay ném qua cho tôi.
Tôi bắt lấy, nhìn bình hồ lô “Hồ lô này có thể biến to biến nhỏ, to để người cưỡi, nhỏ để ẩn thân”
“Ẩn thân?”†ôi không hiểu: “Ẩn thân như thế nào?”
Tế Công nói vớttôi: “Ném bình hồ lô lên cột nhà.
Tôi làm theo, ném binh hồ lô đi, bình hồ lô rơi liền xuống rồi biến lớn.
Tế Công đến ngay miệng của hồ lô, nhìn tôi một cái, rồi nhảy vào bên trong Tôi nghe thấy tiếng Tế Công ở-bên trong hô lên: “Trốn”.