“Chuyện tới nước này chúng tôi cũng không muốn giấu diếm gì nữa” Tên tóc vàng nói: “Cho dù chuyện có thế nào đi nữa thì từ nay về sau cô cũng không cần mở miệng nói gì nữa”
*Wi vậy, Đô Vũ Đồng, cô thật sự đã giết mẹ ruột của mình à” Lúc này, anh ta rất bình tĩnh, chậm rãi nhìn về phía Đỗ Vũ Đồng nói.
“Bà ta không phải là mẹ ruột tôi!” Đỗ Vũ Đồng kêu to: “Cái gì mà bà ta là mẹ ruột tôi chứ! Tự mình giấu hơn ba trăm triệu đồng trong nhà, lại còn nói với tôi là nhà nghèo, muốn để tôi đi làm cùng bà ta trong kỳ nghỉ! Dựa vào cái gì mà những cô gái khác thi đại học xong đều được đi du lịch còn tôi thì phải đi làm thêm chứ! Tôi không muốn đi làm thêm, tôi không muốn đôi tay này trở nên thô ráp giống bà ta! Tôi muốn tiền, tôi rất cần tiền!”
Đỗ Vũ Đồng tình cờ gặp tên tóc vàng đang chấn lột tiền của người khác, tên tóc vàng hỏi cô ta có muốn theo chân bọn họ hay không, không cần tốn nhiều sức vân có thể kiếm được nhiều tiền, Đỗ Vũ Đồng bị những lời có cánh của tên tóc vàng dụ dỗ, gia nhập nhóm của anh ta, nhóm của tên tóc vàng xúi giục Đỗ Vũ Đồng chiếm đoạt tiền của người nhà chính mình, vì thế Đỗ Vũ Đồng đã lên kế hoạch cho vụ bắt cóc, lừa mẹ cô ta rằng cô ta giành được học bổng, đưa mẹ mình tới một thành phố hoàn toàn xa lạ sau đó ra tay cướp bóc.
Trong suốt quá trình, lời Đỗ Vũ Đồng và dì Ninh Hồng Hân nói đều giống nhau như đúc.
“Đều tại bà già ấy, tôi vốn dĩ chỉ muốn cướp.
mấy triệu để tiêu xài cho kỳ nghỉ, ai ngờ hỏi ra mới biết trong nhà có hơn ba trăm triệu!” Đỗ Vũ Đồng uống một ngụm rượu lớn sau đó hất xuống đất, bắn tung tóe vào người Ninh Hồng Hân: “Bà gi: đáng chết, cất giấu tiền mà không chịu nói với tôi!
Ba trăm ba mươi triệu, những ba trăm ba mươi triệu đấy! Thế mà bà ta còn khóc lóc than nghèo.
khổi Bà ta chính là không muốn cho tôi tiền thì đúng hơn!”
Ninh Hồng Hân khóc lóc đi tới giơ tay chạm lên mặt Đỗ Vũ Đồng nhưng chỉ có thể xuyên qua mặt con gái bà ấy, con người bị ngăn cách bởi sinh tử, không cách nào nhìn thấy nhau, bà ấy chỉ có thể khóc lóc trong vô vọng: “Con gái ơi, sao con có thể nghĩ như vậy chứ… mẹ nói có ba trăm ba mươi triệu bởi vì muốn kéo dài thời gian để tên bắt cóc.
Giết mẹ ruột của mình không biết ăn năn hối lỗi, ngược lại còn coi đó như là một chuyện đáng tự hào mà kiêu ngạo khoe khoang.
Lòng dạ đen tối, có nhiều lúc, so với ma quỷ.
còn hung ác, tàn nhẫn, đáng sợ hơn nhiều.
“Đỗ Vũ Đồng, cô điên rồi!” Tôn Viễn Phàm nhịn không được nói: “Cô phát điên rồi sao! Giết mẹ ruột của mình còn ở đây uống rượu, lẽ nào cô chưa từng cảm thấy hối hận sao?”
“Hối hận? Ha ha ha, nực cười” Đỗ Vũ Đồng cười lớn, ngay trước mặt mẹ mình, lớn giọng cười nói: “Tôi làm sao mà phải hối hận chứ? Một người mẹ vô dụng như vậy, không cho tôi được sống trong vinh hoa phú quý, chỉ bắng chết đi cho xong, đến lúc đó tôi còn có thể nhận được trợ cấp của nhà nước, tác dụng của bà ta cũng chỉ có như vậy mà thôi”
“Mẹ nó chứ!” Một người đàn ông có tính cách tốt như Tôn Viễn Phàm cũng không nhịn được mà nói một câu thô tục: “Đỗ Vũ Đồng, loại người như cô sớm muộn cũng sẽ bị trời đánh!”
“Ha ha ha ha ha!” Đỗ Vũ Đồng vẫn cười lớn như cũ, vẻ mặt không có chút đau xót nào. Ngôn Tình Tổng Tài
“Cô có thuốc nào cứu nổi Đỗ Vũ Đồng nữa không! Không biết đạo lý gì nữa rồi!” Đỗ Vũ Đồng tức giận siết chặt tay, gân xanh hiện lên rõ bần bật.
Tôi lắc đầu, lúc này e rằng dù là ai đi nữa cũng sẽ không đau buồn bằng dì Ninh Hồng Hân Bà ấy đứng trước mặt con gái mình, cam tâm tình nguyện trốn tránh quỷ sai không đi đầu thai để tới tìm con gái, chính miệng mình nói ra sự thật mình bị bọn lưu manh giết hại Lúc trước tôi cũng đã nói, đến cuối cùng sự thật luôn đáng thương và vô cùng tàn nhần.
Nhưng mà tất cả những điều này đều là sự thật.
“Con gái..” Ninh Hông Hân rơi từng giọt nước.
mắt, nước mắt rơi xuống mặt đất hóa thành những giọt máu đỏ tươi.
Chỉ tiếc, tất cả những điều này Đỗ Vũ Đồng đều không thể nhìn thấy được.
Mà có lẽ, Đỗ Vũ Đồng cũng khinh thường chẳng thèm nhìn đến.
“Đỗ Vũ Đồng, chúng tôi thật sự nhìn lầm cô rồi!” Tôn Viên Phàm tức giận đến mức thở hổn hển.
Lần này, ngược lại tôi không quá kích động như: vậy, có lẽ suốt chặng đường này, tôi đã nhìn thấy quá nhiều chuyện không thể nào đếm nổi, những con người lòng dạ tăm tối, tôi đã nhìn đến mỏi mệt.
“Dì Ninh Hồng Hân, tâm nguyện của dì đã rõ, đi cùng cháu đi” Tôi quay về phía Đỗ Vũ Đồng nói.
Đồ Vũ Đồng và tên tóc vàng đều bị dọa hét lên: “Cô đang nói chuyện với ai đó!”
Tôi hơi dừng lại một chút, sau đó nhếch môi cười với bọn họ: “Mấy người tin trên đời này có ma không?”
Bóng đèn trên trân nhà đột nhiên chớp nháy.
Ngay cả Tôn Viễn Phàm cũng bị dọa sợ, ngơ ngác nhìn tôi.
Những người khác thì đừng nói tới, ai cũng đều làm chuyện trái với lương tâm, đi đường lúc nào cũng phải lo lắng đề phòng chứ nói gì đến chuyện giết người.
“Giết hết bọn họ cho tôi!” Tên tóc vàng la lên một tiếng.
Đám lưu manh vây quanh chúng tôi hung hãng lấy dao gọt hoa quả giấu sau lưng tôi, hơn chục người vây quanh tôi và Tôn Viễn Phàm, tay tôi đút trong túi quần, túi quần bên trái của tôi là bùa trói buộc, túi quần bên phải là bùa chớp sáng, hai loại bùa chú này đã được phù phép, đối phó với đám lưu manh này không có vấn đề gì cả.
Hơn chục tên lưu manh xông tới, tôi năm lấy bùa chớp sáng ném xuống mặt đất, bùm một tiếng, tất cả mọi người đều bị ánh sáng làm mờ mắt, tôi lại ném bùa trói buộc tới phía đám lưu manh, phù chú ngay lập tức hiệu nghiệm, hàng loạt sợi dây bung ra, chính là lúc này!
“Đi thôi!” Tôi thấy Tôn Viễn Phàm đã bị dọa sợ chạy xa rồi bèn đẩy cửa phòng xông ra ngoài Tên tóc vàng ở phía sau tức đến hộc máu: “Gọi điện thoại! Bảo các anh em bên ngoài đuổi theo.
cho tôi!”
Các anh em bên ngoài?
Không xong rồi! Không ngờ bên ngoài còn có đàn em của tên tóc vàng!
Dì Ninh Hồng Hân lướt tới, đi bên cạnh tôi: “Tiểu Đồng, chạy mau, vừa rồi dì nghe bọn chúng.
nói bên ngoài còn có anh em”
“Cảm ơn dì!” Tôi nói.
Trong mắt Tôn Viễn Phàm, tôi chính là đang nói chuyện với không khí, lúc này tôi cũng không có cách nào giải thích với anh ấy, tôi và anh ấy chạy xuống tâng, dưới tâng một, một đám lưu manh lao ra, chúng tôi vội quay đầu chạy ra cửa sau của quán bar, thế nhưng tên tóc vàng không hổ là một tên xã hội đen, anh ta đã cho người chặn ở cửa sau từ lúc nào không hay, đám người kia cũng đã đuổi tới cửa sau quán bar.
Một đám lưu manh hơn hai chục người tay câm dao gọt hoa quả vây quanh chúng tôi, hoàn toàn chặn đứng đường đi của chúng tôi.