“Điều mà đàn ông không thích nhất, chính là bị phụ nữ uy hiếp dọa dẫm…“Minh Vương lẩm bẩm lại những lời tôi vừa nói, sau đó liền cảm nhận được áp lực trong không khí đang từ từ tan biến, cô ta nhìn về phía Lãnh Mạch: “Anh Mạch, những lời mà Hàn Vũ vừa nói có đúng là sự thật hay không? Ý của anh ta là chuyện tình cảm của chúng ta cần thời gian để từ từ phát triển chứ không phải là ngay lập tức từ chối tôi?”
Lãnh Mạch nhìn lại tôi một lần nữa.
Hàn Vũ có chút không biết phải làm sao, một mặt là vừa giải quyết được nguy cơ, sát khí của Minh Vương cũng đã giảm đi, thời điểm này lẽ ra Lãnh Mạch nên vì sự an toàn tính mạng của ba người bọn họ mà dùng thái độ mềm mỏng, ổn định lại Minh Vương. Nhưng mặt khác, anh cũng hi vọng Lãnh Mạch có thể dứt khoát cự tuyệt Minh Vương, cho dù không thể nói thẳng ra là không yêu thích cô ta thì cũng có thể tỏ rõ cho cô ta thấy thái độ của mình.
Lãnh Mạch nhìn tôi một lúc, cuối cùng vẫn lựa chọn chọn giúp chúng tôi bảo toàn tính mạng: “Đúng vậy, Lạc Nhu, muốn có tình cảm nhất định phải từ từ, anh cũng sẽ không cự tuyệt em.”
Minh Vương nghe xong rốt cuộc cũng ôn hòa hơn: “Được rồi, anh Mạch, em sẽ nghe lời anh, em cho anh thời gian, chờ sau khi anh trải qua Lôi Kiếp, em muốn nghe được đáp án.”
Lãnh Mạch hơi nheo mắt, không nói lời nào.
Minh Vương bất ngờ hướng phía Hàn Vũ đi đến.
€ô ta sẽ không phải là muốn đối phó gì đó với Hàn Vũ chứ?!
Tôi bí mật kéo vạt áo của Lãnh Mạch một cái, dùng ánh mắt hỏi anh ấy nên làm gì bây giờ, Lãnh Mạch ý bảo | tôi không cần căng thẳng, chỉ là dù tự cổ vũ mình như vậy nhưng ánh mắt anh vẫn luôn nhìn chăm chú vào từng hành động của Minh Vương.
Minh Vương đi tới chỗ Hàn Vũ, ngồi xổm xuống, đưa tay về phía anh ấy, cười nói: "Không sao chứ?
| “Không sao không sao, Minh Vương đại nhân thủ hạ lưu tình, Hàn Vũ vô cùng cảm tạ” Hàn Vũ cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng Minh Vương.
Được rồi, không có việc gì đã tốt, anh đi theo tôi, tôi có việc muốn nói với anh” Nói xong, Minh Vương Liên | bước ra ngoài ban công trước.
Minh Vương có việc gì muốn nói với Hàn Vũ?
Hàn Vũ cũng rất bối rối, đứng dậy nhìn Lãnh Mạch một cái, Lãnh Mạch gật đầu với anh, anh ấy lại lại viết nhìn tôi một cái, sau đó cắn răng theo Minh Vương đi ra ban công.
“Anh nghĩ Minh Vương cùng Hàn Vũ thì có thể nói chuyện gì nhỉ?” Tôi lo lắng hỏi Lãnh Mạch “Sẽ không có chuyện gì đâu, đừng suy nghĩ nhiều” Lãnh Mạch nói với vẻ mặt không chút do dự: “Chắc là có liên quan gì đó đến loại thuốc anh ta bào chế ra để giúp anh tránh cảm lạnh thôi.”
Mà thuốc kia cũng quả thực rất thần kỳ, sau khi uống vào hết, những hàn khí trước kia vẫn luôn xâm nhập vào cơ thể anh không chỉ giảm đi nhiều mà phạm vi xâm nhập cũng được thu nhỏ, hơn nữa cũng không gây ra quá nhiều tổn thương đối với cơ thể.
“Minh Vương làm như vậy có lẽ vì cô ta không muốn về sau anh chạm vào em” Lãnh Mạch lại nói.
Loại chuyện này bị anh giống như chuyện quan trọng đem ra nói một cách quanh minh chính đại, nhưng vẫn không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút ngượng ngùng, tôi không nói gì cúi đầu xuống.
“Đồng Đồng, anh không có tình cảm với Minh Vương. Lời lúc nãy anh nói chỉ vì để bảo vệ tính mạng của chúng ta. Em phải tin anh'” Anh lại nói.
Mặc dù Lãnh Mạch không trực tiếp thổ lộ, nhưng anh ấy có thể giải thích với tôi như thế này, còn quan tâm đến lời tôi nói như vậy, đối với Minh Vương lại cứng rắn lạnh lùng, chí ít cũng đã có suy nghĩ đến cảm nhận của tôi rồi, đúng không? Một người cao cao tại thượng như Chí Tôn Vương có thể vì tôi mà làm đến một bước này, tôi làm sao còn có thể tiếp tục cố tình gây sự không hiểu anh…
“Chuyện này cũng đã trôi qua rồi… Chỉ Là là về sau anh đừng để Minh Vương chạm vào người nữa… Tôi nhỏ giọng trả lời.
Anh cười thấp ở trên đầu tôi: “Được, anh hứa với em, về sau cơ thể của anh chỉ cho em chạm vào Cái gì mà thân thể anh chỉ cho em chạm vào!
Minh Vương và Hàn Vũ từ ban công bước vào, sắc mặt của Hàn Vũ không được tốt lắm, thoạt nhìn như đã bị măng một trận, cực kỳ kém, anh ta liếc mắt nhìn Lãnh Mạch, sau đó ném cho tôi một ánh mắt tự cầu phúc đi rồi đi lên lầu phòng khách.
Lúc đi ngang qua Lãnh Mạch, Hàn Vũ đụng phải Lãnh Mạch một cái: “Xin lỗi”
“Không có việc gì, cậu đi nghỉ ngơi trước đi”
Lãnh Mạch đỡ Hàn Vũ.
Minh Vương chủ động bưng hai chén nước đi tới máy nước, cô ta quay lưng về phía chúng tôi rót hai chén nước ấm, rồi quay đầu lại cười nói tự nhiên: “Anh Mạch, vừa rồi là em quá vội vàng, thật xin lỗi, trên đường đi không có uống nước, bây giờ chắc cũng khát rồi, anh tới uống một chút đi”
Lãnh Mạch nhìn tôi, nhìn thấy tôi gật đầu mới đi về phía Minh Vương.
Minh Vương lướt qua anh nhìn tôi: “Cô sao còn ở chỗ này làm gì, chẳng lẽ là muốn ngủ luôn ở đây, còn không mau cút đi!”
Khốn thật!
“Phòng trọ của cô ấy mới thay đổi chìa khóa.
Sau khi uống xong, anh đưa cô ấy đi lấy chìa khóa mới.” Lãnh Mạch nói.
“Không cần, em sẽ cho mở cửa tất cả phòng trọ” Minh Vương lập tức quay lại nói với ta: “Vì vậy, cô, cút ngay khỏi đây, tôi không muốn nói lời này lần thứ hai”
Đi thì đi, ai đặc biệt muốn ở đây nhìn mặt cô ta chứt Tôi tức giận đi lên lầu, khi đến góc cầu thang, quay đầu lại liền nhìn thấy Lãnh Mạch và Minh Vương đang uống nước từ trong chén cô ta đưa cùng một lúc.
Tôi đóng sâm cửa phòng ngủ, rầu rï năm xuống giường.
Ngủi Một lúc sau, khi đang chuẩn bị chìm vào giấc.
ngủ, cửa phòng đột nhiên bị mở mạnh ra, trong bóng tối, một bóng đàn ông lảo đảo đi về phía tôi.
Tôi sợ tới mức ngồi bật dậy: “Lãnh Mạch?”
Anh buồn bực trả lời tôi một tiếng, sau đó trực.
tiếp nhào lên giường đè tôi xuống dưới thân, tôi sửng sốt muốn đẩy anh ấy ra một chút, nhưng vừa đưa tay chạm liền phát hiện ngực anh nóng như lò lửa, tôi sợ đến mức rút tay về: ‘Lãnh Mạch, anh làm sao vậy?”
“Chết tiệt, trúng thuốc kích dục” Giọng anh khàn khàn, bộ dáng như sắp phát ra lửa, cắn cắn tai tôi, dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại nói: “Trong túi quần, có thuốc, uống đi…”
Vài chữ vậy mà tôi vẫn hiểu, thò tay vào túi quần tìm kiếm, cả người Lãnh Mạch bỗng chốc cứng đờ, sự đụng chạm của tôi khiến anh rên thành tiếng, kìm nén, nóng bỏng, tôi run rẩy lấy ra hai viên thuốc, đây là loại thuốc mà lần trước anh ấy cho tôi ăn. Hóa ra Hàn Vũ có để lại cho anh.
“Là để anh uống ư?” Tôi vội vàng hỏi.
“Ngốc, em uống” Anh cầm lấy thuốc trên tay, thô lỗ nhét vào miệng tôi.
Tôi chưa kịp nuốt thuốc thì anh đã đâm vào bên trong.
“Đau quá, Lãnh Mạch…”
Người đàn ông thở gấp, xuyên qua ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy ánh lửa hừng hực trong mắt anh, nó như muốn đem tôi thiêu đốt, đốt đến xương cốt cũng không còn: “Nhịn một chút, bảo bối.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi tôi một cách thân mật như vậy, nhưng bây giờ tôi không thể vui nổi.
Vốn dĩ tôi muốn hỏi anh về việc uống thuốc.
kích dục… Hỏi con khỉ! So với chết còn bị dày vò hơn, tôi chỉ có thể ôm chặt cổ anh, trong nội tâm không nhịn được khẽ kêu rên.
Hàn Vũ, anh ta đã làm ra loại thuốc gì vậy!