Người nghĩ ra được cái biệt danh Khương Khương cũng chỉ có mình tên đần thối Tống Tử Thanh mà thôi!
Thử hỏi xem có người đàn ông nào gọi vợ của mình bằng cái biệt danh khó nghe đến cùng cực như Khương Khương không hả! Nếu Tống Tử Thanh gọi là Mạnh Mạnh thì còn chấp nhận được, tại sao anh ta lại lặp lại tên đệm cơ chứ!
Cả không gian lặng ngắt như tờ không một tiếng động, Mạnh Khương Nữ cứ thế nhìn Tống Tử Thanh trân trân.
Tôi và Lãnh Mạch đã chuẩn bị trước tình huống xấu nhất.
Tình huống xấu nhất chính là khai chiến đánh nhau, nếu núi Chu Phong không có ai phát hiện ra thì tốt, nếu phát hiện ra thì… đành phải đợi đến lúc ấy rồi tính tiếp.
“Phu quân! Chàng đúng thật là phu quân của thiếp rồi!” Mạnh Khương Nữ đột nhiên hét lớn, sau đó nhảy bổ vào lòng Tống Tử Thanh.
Tống Tử Thanh ngây người, tôi cũng ngây người.
Lãnh Mạch đứng bên cạnh cười phì thành tiếng: “Biệt danh của Mạnh Khương Nữ đặc biệt thật đấy”
*Khương trong tiếng Hán có nghĩa là gừng.
Không ngờ Tống Tử Thanh lại mèo mù vớ phải cá rán, đoán trúng biệt danh của Mạnh Khương Nữt “Phu quân, chàng còn nhớ ngày hôm đó không? Ngày đông cận kề hôm ấy, thiếp trốn trong bếp ăn gừng sống bị chàng phát hiện ra, chàng cười bảo thiếp thích ăn gừng sống, đúng là xứng với tên của thiếp, nên sau này thẳng thừng gọi thiếp là Khương Khương luôn, rồi sau đó… chàng hôn thiếp” Mạnh Khương Nữ vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn Tống Tử Thanh với dáng vẻ tràn đầy mong đợi.
Ăn biết bao nhiêu gừng mà còn hôn, phu quân của Mạnh Khương Nữ khẩu vị nặng thật đấy… không phục không đượ!
c “Phu quân, chúng ta xa cách ngàn năm giờ mới gặp lại, chẳng nhẽ… chàng không muốn hôn ta sao?” Trên mặt Mạnh Khương Nữ xuất hiện một cái miệng làm từ tro tàn, tro tàn đùn ra, tạo thành hình cái miệng đang… chu lên…
Tống Tử Thanh quay sang nhìn tôi, gương mặt anh tuấn cau chặt, trông còn khó coi hơn cả khóc.
Cơ thể Mạnh Khương Nữ lúc này đã dịch sang một chút, chỉ cần Tống Tử Thanh phân tán sự chú ý của Mạnh Khương Nữ thêm, tôi lập tức chạy qua đó được ngay.
Thành công hay thất bại đều trông chờ vào nụ hôn của Tống Tử Thanh, vậy nên tôi gắng sức nín cười, gật mạnh đầu với Tống Tử Thanh, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ta rằng, anh làm được, yên tâm đi, mạnh dạn lên!
Mặt của Tống Tử Thanh vặn vẹo méo xệch suýt thì vắt được ra nước.
“Phu quân, chẳng nhẽ chàng đang chê thiếp sao?” Mạnh Khương Nữ lại giục thêm lần nữa: “Nếu chàng thật sự là phu quân của thiếp, vậy thì đừng nói gì cả, hôn thiếp đi! Nếu chàng là kẻ giả mạo, nếu chàng lừa thiếp, thiếp sẽ khiến chàng và muội muội sau lưng chàng phải chết!”
Nếu không hôn nàng ta, sự cố gắng không dễ gì mới khiến Mạnh Khương Nữ tin tưởng chúng tôi sẽ đổ sông đổ bểt Tống Tử Thanh hít sâu một hơi, nhìn cái miệng tro tàn của Mạnh Khương Nữ, anh ta lại hít sâu một hơi, mắt nhằm lại, hôn chụt một cái, anh ta chỉ định hôn chụt một cái là xong, ai ngờ Mạnh Khương Nữ đột nhiên giơ đôi tay làm từ tro ra quấn quanh cổ Tống Tử Thanh chủ động hôn đáp lại anh ta.
Mẹ ơi, cảnh tượng “tình ý nồng thắm này…
làm mù mắt người ta rồi!
Đường đã mở, tôi không chậm trễ thêm nữa, nhanh chóng co giò chạy về phía lối ra, thuận lợi chạy ra khỏi con đường nhỏ hẹp, quay đầu lại, Mạnh Khương Nữ vẫn đang ôm chầm lấy Tống Tử Thanh hôn lấy hôn để, Lãnh Mạch ôm lấy eo tôi kẹo người tôi trong vòng tay mình rồi đưa tôi rời đi như một cơn gió.
Chạy được một lúc Tống Tử Thanh mới đuổi theo, sắc mặt u tối không hé nửa lời.
Chạy qua một cái hồ nhỏ, thấy xung quanh đã an toàn, Lãnh Mạch mới thả tôi xuống.
nước súc miệng sùng sục.
Tôi ôm cây cười sằng sặc đến mức nội tạng suýt hỏng: “Tống Tử Thanh, anh an ủi với lừa Mạnh Khương Nữ kiểu gì mới thoát thân được vậy? Nói để bọn tôi cười xem nào”
Tống Tử Thanh không thèm để ý đến tôi, anh ta vẫn đang súc miệng, bây giờ chắc chắn anh ta đang hận không thể chém đầu tôi xuống để làm bóng đá.
“Tôi thấy Tống Tử Thanh hôn nhập tâm lắm đấy” Lãnh Mạch đứng bên cạnh thêm mắm dặm muối: “Vị tro tàn thế nào hả?”
Nghe thấy hai chữ “tro tàn”, người đường đường là bậc thây âm dương như Tống Tử Thanh lập tức nôn thốc nôn tháo.
“Hahaha! Tống Tử Thanh, anh kém chết đi được! Lại còn bị ma nữ cưỡng hôn nữa chứ!”
Cuối cùng tôi cũng không nhịn nổi nữa, bật cười sang sảng.
Tống Tử Thanh quỳ bên hồ nôn thốc nôn tháo quên trời quên đất, nôn xong liền vùi đâu hẳn vào trong nước một lúc lâu.
Dấu có nói thế nào đi chăng nữa thì Tống Tử Thanh cũng được xem là hi sinh nhan sắc vì cách mạng, tôi đi tới ngồi xổm bên cạnh anh ta an ủi: “Ôi dà, chỉ là một nụ hôn thôi mà, dẫu sao cũng chẳng phải nụ hôn đầu của anh đúng không? Coi như bị ma nữ căn lên miệng một cái là được.”
Tống Tử Thanh không thèm để ý đến tôi, anh ta vẫn hậm hực vùi đầu vào trong nước.
“Đừng giận nữa mà, cùng lắm thì tôi cảm ơn anh” Tôi hắng giọng với vẻ đứng đắn: “Cảm ơn đồng chí Tiểu Thanh đã hi sinh vì đại cục của tôi, thời khắc mang tính lịch sử này của đồng chí Tiểu Thanh sẽ được ghi danh sử sách mãi mãi”
Tôi cố ý cao giọng nói bốn chữ “ghi danh sử sách”, Tống Tử Thanh lập tức nhấc đầu lên khỏi mặt nước, trên tóc trên mặt toàn là nước, hai mắt lườm tôi với vẻ dữ tợn, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi cảnh cáo cô tốt nhất cô nên quên chuyện ngày hôm nay đi cho tôi!
Nếu không ông đây sẽ giết cô!”
“Ha ha ha!” Tôi cười sằng sặc ngồi lăn lộn dưới đất.
Tiếng cười của tôi văng vắng trên không trung, gót chân đột nhiên bị siết chặt, tôi cúi đầu nhìn, không biết cổ chân tôi đã bị tóc quấn lấy từ bao giờ!
“ÁI” Đang định kêu cứu thì tôi đã bị mớ tóc dài kéo mạnh xuống nước.
“Con nhóc kial”
“Nhóc conl”
Tôi nghe thấy tiếng hét đồng thanh của Tống Tử Thanh và Lãnh Mạch, cả người nhanh chóng bị kéo xuống đáy hồ.
Mũi, tai, miệng, nước thậm chí còn tràn cả vào khoang ngực, hoa mắt chóng mặt, tôi sắp bị ngạt thở, định lên tiếng triệu hồi Bất Tri Hỏa nhưng miệng vừa hé ra nước liền tràn vào, tôi lập tức ho sặc sụa, nước chặn lấy cổ họng, oxy bị cướp đi, ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ.
Không được! Tôi không được hôn mêt Tôi còn phải cứu Lão Quỷ!
Tôi thầm hét lớn chữ “phá” trong lòng, định đánh cược một ván xem có thể sử dụng sóng âm màu đỏ hay không, nhưng vẫn không được, không dùng miệng hét ra thì không thể triệu hồi được sóng âm.
Cảnh tượng trước mắt tối dần, khoảnh khắc cuối cùng trước khi tâm mắt tôi mờ đi, tôi nhìn thấy một người đàn ông đang vội vã bơi về phía tôi, nhưng tôi không nhìn rõ dáng vẻ của người đó.
Là Lãnh Mạch sao?
Anh ta kéo lấy cơ thể tôi, sau đó cúi đầu hôn xuống, cạy răng tôi ra, truyền oxy vào cho tôi.
Lãnh Mạch…
Tôi vẫn không trụ vững được, cả người ngất lịm đi.
“Nhóc con? Nhóc con?”
Là giọng của Lãnh Mạch…
“Khu!” Tôi lập tức mở mắt ra, vùng bụng đột nhiên co rút, tôi sặc hơi hớp nước phụt ra ngoài, nhướng mắt lên, lọt vào mắt và biểu cảm sốt ruột của Lãnh Mạch, tôi tỉnh táo hơn chút, nhớ đến chuyện vừa rồi ở dưới nước bị cạy răng hôn để truyền oxy vào.
Quả nhiên, lúc nấy Lãnh Mạch đã cứu tôi.
Không đúng!
Con ngươi tôi lập tức siết chặt, trừng lớn mắt nhìn Lãnh Mạch chằm chằm.
Anh ta đang mặc chiếc áo choàng đen và đội mũ đẩu của quỷ sai, trên chiếc áo choàng và chiếc mũ kia không dính chút nước nào!
Ngay cả tóc trên và mặt anh ta cũng không có nướ!
c Lãnh Mạch sờ trán tôi, lật người tôi lại kiểm tra kỹ lưỡng xem có chỗ nào bị thương hay không.
“Lúc nấy ai… nhảy xuống nước cứu tôi vậy?” Tôi mở lời hỏi Lãnh Mạch, giọng nói có chút run rẩy.
Lãnh Mạch thuận miệng đáp: “Tống Tử Thanh, sao thế?”