Chồng Ma Của Em

Chương 231: Chỉ có nhiệt độ lòng bàn tay anh



“Sao lại là các người!” Tôi ngạc nhiên tới mức tròng mắt suýt rơi xuống đất.

Hai người mặc trang phục cảnh sát này chẳng phải gã răng nanh và nữ ma nước chặn tôi trong nhà vệ sinh trên tàu hỏa ngày hôm đó sao?!

“Cuối cùng bọn này cũng tìm thấy cô rồi!” Nữ ma nước phẫn nộ ném bát vào bức tường bên cạnh tôi: “Dám cợt nhà với bọn này à! Tôi phải giết chết cô!”

Còn chưa kịp sát gần tôi thì cánh tay vung lên nhắm thẳng về phía tôi của nữ ma nước đã bị Dạ Minh tóm gọn, nữ ma nước trừng mắt nhìn Dạ Minh: “Cút! Không liên quan tới con người!”

Có vẻ Lãnh Mạch và Dạ Minh đã giấu diếm bản thân quá tốt, sau khi phong ấn năng lực, ngay cả ma nước cũng không thể phát giác được hơi thở trên người bọn họ, cũng không cần lo sẽ bị đám người núi Chu Phong phát hiện nữa rồi.

“Hứ!” Dạ Minh phì cười, hất văng tay của nữ ma nước sang một bên, sau đó cất giọng lảnh lót nhẹ nhàng của Túy Hoa lên: “Một con ma nước nhỏ bé cộng thêm một linh hồn lang thang bị sói cắn chết cũng có chút bản lĩnh đấy, lớn giọng phết nhỉ”

“Cậu!” Nữ ma nước giật mình kinh hãi: “Rốt cuộc cậu là ai? Chẳng nhẽ cậu cũng không phải con người bình thường? Thời buổi này con người đều bị biến dị hết rồi à?

Ai cũng có thể nhìn thấy ma?”

Dạ Minh thường xuyên tấu hài trước mặt tôi và Lãnh Mạch, nhưng khi đứng trước đám người này, anh ta lại thể hiện mình là bậc vương giả tính tình khó chiều, nên cũng lười giải thích bọn chúng: “Cho các người thời gian 3 giây để cút khỏi đây ngay, nếu không, hậu quả tự chịu.”

“Tôi thấy cậu không biết trời cao đất dày là gì rồi đấy!” Nữ ma nước phẫn nộ, nó vung tay lên gọi gã răng nanh tới: “Lộ bộ mặt thật của chúng ta ra để dọa chết bọn chúng!”

Xoeẹt xoẹt hai phát, nữ ma nước và gã răng nanh đều cởi bỏ chiếc áo khoác cảnh phục bên ngoài ra, lộ ra chiếc bụng bình lớn như biến thái cho chúng tôi nhìn: “Nhìn thấy chưa! Đồ nhân loại vô tri! Bọn này là hung quỷ? Biết chưa!”

Bộ dạng của bọn chúng… lại còn học đòi giả làm hung quỷ?

Trán Dạ Minh nổi gân xanh, hoàn toàn mất kiên nhãn.

Ba giây sau.

Nữ ma nước và gã răng nhanh đều quỳ xuống đất xin tha: “Xin chị tha cho chúng em, chúng em không có ác ý đâu, chúng em là ma tốt, chúng em chỉ muốn tìm con nhóc chết tiệt kia thôi, không ngờ lại làm phiền đến chị.”

Bị gọi là “chị”, tâm tình vốn khó chịu của Dạ Minh lại càng thêm khó chịu, nữ ma nước và gã răng nanh lại bị Dạ Minh “tẩn”

thêm một trận.

Cho dù năng lực đã hoàn toàn bị phong ấn, nhưng Lãnh Mạch và Dạ Minh không phải người mà con ma nhỏ bé nào cũng có thể đấu lại được.

Động tĩnh ở chỗ chúng tôi quá lớn, để đề phòng có cảnh sát khác tới, tôi vội vàng ngăn Dạ Minh lại, bước lên phía trước nói với nữ ma nước: “Các người chỉ muốn lấy hạt phong ấn thôi đúng không? Nhưng hạt phong ấn đã bị mặt cóc lấy rồi, không ở chỗ tôi, các người cũng nhìn thấy rồi đấy, bây giờ tôi đang thụ án, chẳng còn tâm tình đến núi Chu Phong nữa rồi.”

“Cô nói gì? Mặt cóc lấy đi rồi sao?!” Nữ ma nước sốt ruột nhảy cãng lên: “Cô chắc chắn chứ?!”

“Tôi chắc chắn, tôi cũng đâu thể đánh lại được mặt cóc, mặt cóc tìm thấy tôi trước các người, vì không muốn chết, nên tôi đưa cho mặt cóc rồi, mặt cóc vừa mới đi, nếu các người đuổi theo thì may ra vẫn còn có thể lấy được hạt phong ấn” Không còn cách nào khác, tôi lại lừa nữ ma nước thêm lần nữa.

Nữ ma quỷ và gã răng nanh tin lời tôi nói, bọn chúng vội vàng đến mức ngay cả cảnh phục cũng không cần rồi biến mất.

Tôi cạn lời ngồi về chỗ, Lãnh Mạch hỏi tôi tại sao lại quen biết bọn chúng, tôi kể lại chuyện gặp bọn chúng trên tàu cho hai người họ nghe, sau đó lại bắt đầu vào vấn đề chính, hỏi Lãnh Mạch xem có cách gì không.

Lãnh Mạch nói phải đợi đến 12 giờ đêm.

Tôi tin, nếu Lãnh Mạch đã nói như vậy thì anh ta nhất định sẽ có cách, hòn đá đè nặng trong lòng tạm thời được đặt xuống.
Suốt buổi, ngoại trừ viên cảnh sát | tới đưa nước cho chúng tôi ra,
không còn ai đến quấy rầy chúng | tối nữa cả, viên cảnh sát thẩm vấn kia cũng không xuất hiện nữa.
Lãnh Mạch bảo tối ngủ một át, Dạ Minh thì vừa nằm trên ghế vừa khoanh tay ngủ thiếp đi, tối đâu thể ngủ nổi chứ, hai mắt cứ nhìn chòng chọc Lên trần nhà thở dài: “Lúc nào cũng chỉ đề phòng đám người núi Chu Phong ngăn cản chúng ta, âm thầm giở trò với chúng ta, nhưng lại không ngờ bị con người cản bước, giờ chỉ còn hai ngày, vẫn còn một thành phố không biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo, vậy mà chúng ta lại...”
Lãnh Mạch Lặng yên nghe tôi nói xong, anh ta nâng cằm tối lên: “Nhóc con, nhìn vào mắt tôi.”
Tôi nghe lời, nhìn vào mắt Lãnh Mạch.
| “Tim tôi, tôi từng nói sẽ để em cứu
Lão Quỷ, vậy thì tôi sẽ để em cứu được Lão Quỷ, bây giờ tốt tới rồi, | em chỉ cần theo tôi đã được, không
cần phải lo nghĩ gì hết” Em chỉ cần theo tôi kã được
“Được” Tôi nói: “Tôi theo anh”
Chúng tôi nhìn thẳng vào mắt , | nhau, Lãnh Mạch đấm tiến tới, hơi
thở có chút rối loạn, mũi của anh | ta chạm vào mũi tối, anh ta muốn | hôm tối, mối của anh ta đang kế bên mối tối, rất gần, rất gân, tôi không phản kháng, khế khép hàng mi lai.
Nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn không thấy nụ hôn của anh ta đáp xuống, tôi nghi hoặc mở mắt ra, môi của anh ta đang ngang với mắt tôi.

Tôi sững sờ.

“Bao giờ tôi quay trở lại thân thể của tôi thì sẽ hôn em sau” Giọng nói trầm khàn vang lên: “Nếu không tôi sẽ cảm thấy khó chịu lắm”

Phì, tôi không kìm được mà bật cười thành tiếng: “Ai thèm anh hôn!”

“Ô? Có người phụ nữ nào đó vừa mới nhắm mắt lại, nâng cằm lên, môi chu ra, chẳng nhẽ không phải là đang chờ tôi hôn cô ấy sao?”

Tôi đâu có chu môi ra để chờ anh hôn!

Tôi lườm anh ta, mặt mũi nóng bừng, vội vàng đánh trống lảng: “Bây giờ là 11 giờ đêm rồi, vẫn chưa hành động được sao?”

Anh ta ngẫm nghĩ một lúc: “Sắp rồi, lấy bùa ẩn thân trong balo em ra, bùa ẩn thân lớn ấy”

Vừa nói, Lãnh Mạch vừa đứng dậy gọi Dạ Minh: “Cậu đợi ở đây, tôi đưa cô ấy ra ngoài, hễ có người xuất hiện thì lập tức liên lạc với tôi ngay.”

“Mẹ ơi!” Dạ Minh bừng tỉnh từ trong cơn mơ: “Dựa vào đâu mà anh có thể dẫn cô ấy ra ngoài xem pháo hoa còn tôi thì phải ở đây canh chừng! Ông đây không thích! Anh ở đây canh chừng đi, tôi dẫn cô ấy ra ngoài!”

“IQ của cậu biết tôi dẫn cô ấy ra ngoài làm gì sao?” Lãnh Mạch đanh mặt nói với Dạ Minh.

Dạ Minh cứng họng.

“Vả lại, làm gì có ai thính hơn cậu” Rồi lại ném cho Dạ Minh một cái kẹo.

Dụ dỗ Dạ Minh thành công, anh ta đồng ý ở lại canh chừng.

Lãnh Mạch biến thành quỷ sai, anh ta bảo tôi sử dụng bùa ẩn thân mà Tống Tử Thanh đưa cho, sau đó anh ta dẫn tôi đi xuyên tường ra ngoài, rời khỏi đồn cảnh sát.

Thời gian của bùa ẩn thân lớn là nửa tiếng, Lãnh Mạch kéo tay tôi chạy vèo vèo trên con đường đông nghịt người.

Gió thổi vù vù qua tai tôi, không ai nhìn thấy tôi cả, cảm giác này như thể trên thế giới chỉ có tôi và Lãnh Mạch vậy.

Tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay chỉ thuộc riêng về Lãnh Mạch.

Phong Đô không nhỏ, chạy mãi một lúc lâu, tới một con ngõ nhỏ nào đó, Lãnh Mạch mới dừng lại, hai tay tôi chống vào đầu gối thở hổn hển, thời gian ẩn thân cũng đã đến hồi kết thúc: “Lãnh Mạch, anh đưa tôi đến đây làm gì?”

Anh ta nhìn vào con ngõ sâu hun hút: “Sau 12 giờ, nếu đi qua chỗ này thì em sẽ nhìn thấy được cảnh tượng trước giờ chưa từng thấy”

Tôi nhìn theo hướng Lãnh Mạch chỉ, con ngõ sâu hút đen kịt, không nhìn thấy gì hết, nhưng tôi lại có cảm giác đang có vô số đôi mắt đang nhìn mình, cảm giác ấy thật khiến người ta sởn gai ốc, tôi ôm chặt lấy cánh tay: “Đừng giấu diếm nữa, rốt cuộc đi qua chỗ này sẽ nhìn thấy gì vậy?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv