Chồng Ma Của Em

Chương 225: Gieo nhân nào, gặt quả ấy



“Đồ ngon!” Ma nhỏ xông về phía Tiêu Cường.

“ÁI” Tiêu Cường vội vàng hét toáng lên, chỗ giữa đũng quần máu tuôn xối xả, còn “thứ kia”

của ông ta thì đang bị ma nhỏ dùng chân giậm giậm dưới chân đùa nghịch, chơi được một lúc, nó chê chơi chưa đã, nên nhảy cãng lên bám vào người Tiêu Cường, giơ tay móc hai mắt của Tiêu Cường ra.

Lửa bùng lên dữ dội, tôi cởi chiếc váy trên người xuống, anh chàng tên Triệu Cương – người được chọn để cưới thay đang đứng bên cạnh run rẩy sợ sệt, anh ta là người vô tội, nên tôi khoác lấy cánh tay của anh ta: “Còn không chạy mau! Đợi quỷ tới à!”

Chàng trai trẻ khi ấy mới hoàn hồn trở lại, sợ hãi chạy trốn khỏi đó cùng với người bên nhà trai.

“Đồng Đồng, đi thôi” Cẩu Đản gọi tôi.

Tôi không động đậy, mà quay đầu nhìn vê phía căn gác trên tầng hai.

“Trịnh Đào rời khỏi đó rồi” Túy Hoa nhìn ra tâm sự của tôi, nói: “Lúc rời đi, tay ông ta ôm một chiếc hộp.”

Vậy tôi yên tâm rồi.

Tiếng hét xé gan xé thịt của Tiêu Tiểu Nguyệt và Tiêu Cường hòa lần vào nhau trong ngọn lửa phập phừng, tôi ném chiếc váy cưới màu đỏ chói vào đống lửa, khiến ngọn lửa càng thêm dữ dội hơn.

“Đồng Đồng, cứu tôi với..” Tiêu Tiểu Nguyệt hét về phía tôi: “Tôi bị ma theo rồi, tôi bị ma theo thật rồi! Bọn chúng đang đè trên người tôi, bọn chúng đang làm chuyện ấy… làm chuyện ấy với tôi… Cứu tôi với, xin cô cứu tôi với…

Tất nhiên là tôi nhìn thấy bọn chúng đang làm chuyện ấy với cô ta, vả lại không chỉ có con người.

“Tiêu Tiểu Nguyệt” Tôi nhìn cô ta với ánh mắt lãnh đạm: “Có câu thành ngữ như thế này, gieo nhân nào, gặt quả đấy, cô gieo nhân ác, vậy thì quả gặt được cũng chẳng tốt đẹp gì”

Sắc mặt Tiêu Tiểu Nguyệt thoáng chốc trở nên tím tái, cô ta gào lên: “Có phải cô đã biết chuyện gì rồi không?! Quả nhiên cô không phải người bình thường! Quả nhiên cô là điềm gởi Quả nhiên cô mà kẻ mang theo vận hung! Tôi không nên mời cô vào nhà mới phải!”

Tôi đúng là người mang theo âm khí cực hung, nhưng… không bằng lòng dạ của các người.

Tôi không muốn nói thêm nhiều với cô ta, nên quay người rời khỏi.

Khi đi qua Tiêu Cường, ông ta đang năm dưới đất bò ra ngoài, mắt trái đã không còn, ông ta vội vàng bò khỏi căn nhà đó, tôi thấy cây cột bên cạnh đang bốc cháy hừng hực như thể sắp đổ, nên quay sang nói với con ma nhỏ trên người ông ta: “Lấy cây cột kia đặt lên người ông chú này, một màn pháo hoa cực đẹp sẽ xuất hiện đấy”

“Pháo hoa!” Con ma nhỏ vừa nghe thấy hai chữ pháo hoa liên sung sướng nhảy cảng lên, nhảy từ chỗ Tiêu Cường lên cây cột, cả người dùng sức đẩy cây cột đổ xuống chỗ Tiêu Cường.

Tiêu Cường kêu gào thảm thiết, nửa thân trên và nửa thân dưới của ông ta bị đứt lìa thành hai nửa, tôi thậm chí còn ngửi thấy cả mùi thịt cháy khét.

“Vui quá, vui quá đi!” Con ma nhỏ võ tay đôm đốp, rồi bông nhiên nó nhìn về phía tôi: “Hay là chị cũng để em chơi thử đi!”

Tôi dừng bước lại, quay đầu lạnh lùng nhìn qua đó.

Hai bên trái phải tôi là quỷ sai tay câm liềm vạt.

Con ma nhỏ vội vàng chạy mất dép.

Tôi ngoảnh đầu lại, chậm rãi rảo bước ra ngoài.

Chọc giận một con ma không đáng sợ, điều đáng sợ là chọc giận một người có thể gọi ma, vả lại còn dẫn theo cả quỷ sai bên mình.

Tôi rời khỏi nhà Tiêu Cường, đi thẳng tới đồng cỏ bên cạnh bến thuyền, khi ấy, tôi quay đầu nhìn lại, nhà họ Tiêu lửa cháy ngợp trời kéo theo không ít động tĩnh, người dân trong thôn đã chạy tới chung tay dập lửa rồi.

Đường Tuyết đã được Túy Hoa đưa đến đây từ trước, cô ấy đang nằm nên mê trên thảm cỏ, balo của tôi cũng ở đó, tôi ngồi phệt mông xuống đất bên cạnh Đường Tuyết.

Sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi không hề có chút khoái cảm vì được báo thù xả giận nào, giống hệt như khi tôi bảo Lãnh Mạch cắt đứt lũi và tai của bố mẹ tôi vậy, cảm giác đọng lại chỉ là sự nặng nề vây chặt thể xác và con tim.

Thế giới này rốt cuộc bị sao thế?

Tôi hỏi đi hỏi lại mình vô số lần.

Khi không hiểu thế sự nhân gian, tôi tưởng rằng thế giới này thật đẹp, con người đối xử tình cảm với nhau, gia đình êm ấm, nhân gian yên bình, nhưng kể từ khi Lãnh Mạch thay đổi thế giới của tôi cho tới tận bây giờ, những chuyện tôi gặp phải đều là chuyện gì thế không biết…

“Ưm..” Đường Tuyết tỉnh dậy, cô ấy ngồi dậy đưa tay dụi mắt: “Đồng Đồng? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôi không nói gì.

“Tại sao chúng ta lại ở đây? Tiểu Nguyệt đâu? Nhà cô ấy sao lại…” Đường Tuyết đã nhìn thấy nhà họ Tiêu bị cháy, hai mắt trừng lớn lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

“Đường Tuyết” Tôi ngắt lời cô ấy: “Mau ngồi tàu về nhà đi, sau này đừng bao giờ tới thôn Hòa Bình nữa”

Cô ấy sững sờ: “Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, Đồng Đồng, chí ít cô cũng phải nói cho tôi biết chút gì đi chứ, Tiểu Nguyệt…”

“Nếu sau này cô còn gặp lại Tiêu Tiểu Nguyệt, xử lý quan hệ giữa cô và cô ta như thế nào là chuyện của cô.” Có lẽ sau này cũng sẽ không bao giờ gặp lại nữa: “Đường Tuyết, tôi chỉ nói một câu, người làm chuyện ác sớm muộn gì cũng gặp phải báo ứng.”

Tôi không biết cô ấy có hiểu lời tôi nói hay không, cô ấy không hỏi tôi thêm nữa, vừa cau chặt lông mày vừa từ dưới thảm cỏ đứng dậy, cô ấy nhìn tôi, sau đó cầm lấy balo quay người rời khỏi.

Vừa đi được vài bước thì bỗng nhiên cô ấy quay đầu lại: “Đồng Đồng!”

Tôi nhìn về phía cô ấy.

“Cho dù trên thế giới này có bao nhiêu người xấu, có bao nhiêu chuyện khó khăn, tôi đều sẽ đi đúng con đường của mình, chỉ cần không thẹn với lòng thì sẽ không sợ nửa đêm có ma ghé thăm, cô nói xem có đúng không?”

Giọng nói của cô gái trẻ nương theo chiều gió bay ngang qua tai tôi.

“À, phải rồi, còn nữa” Cô ấy lại bổ sung thêm một câu: “Sắc mặt cô vừa nặng nề vừa tuyệt vọng, xấu quá đi mất, giống như quỷ vậy, tôi không muốn nói là mình quen cô đâu, ha ha”

Tôi giật mình ngơ ngác.

Đường Tuyết nói đúng, thế giới này đầy rây những do bẩn, tội ác, biến thái, nhưng vẫn có những người lạc quan, tích cực, thiện lương đang hướng về phía trước.

Chúng ta không nên tuyệt vọng về thế giới này.

Bây giờ Đường Tuyết đang dạy ngược lại tôi.

“Đồng Đồng, bye bye nhé!” Đường Tuyết kiếng chân nhảy tót lên vây vầy tay với tôi: “Mong răng sau này vẫn có thể gặp được cô”

Bye bye.

Tôi mỉm cười, nhìn theo bóng dáng cô gái dần dần biến mất phía xa xa.

Sắc trời bừng sáng, thuyền tới rồi.

Tôi câm lấy balo, đưa tay phủi quân đứng dậy.

“Đồng Đồng” Cẩu Đản gọi tôi.

“Dạ?”

“Em bây giờ… hình như đã thay đổi rất nhiều so với lần trước anh gặp em”

“Thay đổi?” Tôi nghiêng đầu nhìn Cẩu Đản: “Có gì thay đổi ạ?”

“Ừm… anh không biết hình dung như thế nào nữa, là kiểu..” Cẩu Đản ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Em lợi hại hơn rất nhiều, trưởng thành hơn rất nhiều, quyết đoán hơn rất nhiều, độc lập hơn rất nhiều, khí chất của em cũng trở nên…”

“Đồng Đồng, ánh mắt em nhìn con ma nhỏ khi nãy khiến bọn họ có chút sợ hãi đất” Túy Hoa đứng bên cạnh nói tiếp: “May mà em là người lương thiện, nếu trong lòng em có tà ác, chị thậm chí còn nghĩ em có thể hủy diệt được cả thế giới này.”

Trong lòng có tà ác…

Lời Túy Hoa nói khiến tôi nhớ đến hình nhân màu đỏ.

Huyệt thái dương của tôi đột nhiên cô giật liên hồi, cảm giác đột nhiên này rất xấu.

Tôi chỉ mong lời Túy Hoa nói không biến thành sự thật.

Có lẽ là do tôi đã nghĩ quá nhiều.

Tôi lắc lắc đầu, rồi đi ra bến trước: “Lên thuyền thôi ạ, chúng ta còn hai ngày nữa, phải tranh thủ thời gian mới được.”

Trạm kế tiếp là thành phố của ma quỷ – Phong Đô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv