Chồng Ma Của Em

Chương 183: Ngôi trường sạch sẽ



Thế giới này đúng là đầy rẫy những tình tiết máu chó, sét đánh vỡ đầu trùng trùng điệp điệp, ai có thể ngờ được rằng Tống Tử Thanh chính là ông thây âm dương mà Tiểu Lị hẹn gặp, ai có:thể ngờ được rằng cô em ngực bự trong lời Tống Tử Thanh nói lại chính là… Tiểu Lị cơ chứ.

Tôi kéo Tống Tử Thanh sang một bên, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại đi dán quảng cáo thế?”

“Sao, chẳng nhế tôi còn phải khua chiêng gõ trống nói cho người khác biết rằng tôi chuyên trị ma quỷ à?!” Tống Tử Thanh có chút ngại ngùng nhưng vẫn cứng miệng: “Tôi cũng không có nghìn mắt, cũng không phải người có đôi mắt nhìn thấy ma quỷ như cô, tôi cũng không thể dán bùa lên mắt đi ngoài phố tìm ma được, nên đành dùng cách này thôi, mấy người gặp chuyện ma quỷ tâm linh sẽ tìm tới tôi”

Nghe anh ta nói xong, tôi không kìm được mà “chậc chậc” vài tiếng: “Anh đúng là có tấm lòng hành hiệp trượng nghĩa.”

“Con nhóc chết tiệt!” Anh ta vung tay lên bày ra tư thế định đánh tôi: “Cả chuyện cái cửa nữa, tôi biết chuyện là như thế nào rồi, sau này tìm cô tính sổ saul”

Tôi cúi thấp đầu, hễ nhắc tới chuyện cái cửa tôi lại nghĩ đến Lãnh Mạch, hễ nghĩ tới Lãnh Mạch tôi lại đau lòng.

Tống Tử Thanh đi tìm Tiểu Lị để hỏi những chuyện đã xảy ra, Tiểu Lị nói lại cho Tống Tử Thanh nghe những chuyện cô ấy đã nói với tôi một lượt, sau đó, cô ấy nhìn về phía Tống Tử Thanh với ánh mắt ngập tràn hi vọng và chân thành không thôi: “Pháp sư, anh có thể giúp tôi thật sao? Anh thật sự có thể đối phó với ma quỷ sao? Anh thật sự không phải kẻ lừa đào đấy chứ? Nhưng… anh là anh trai của Đồng Đồng, tôi tin anh!”

“Cái gì mà tôi là anh trai của nó nên cô mới tin tôi?!” Tống Tử Thanh hoàn toàn bị câu nói ấy làm tổn thương, đầu tóc dựng ngược cả lên: “Con nhóc chết tiệt kia không có một chút tác dụng nào hết, sao cô có thể vì nó nên mới tin tôi được cơ chứ?”

“Cái đấy không phải là vấn đề chính!” Tôi thật sự không tài nào nhìn nổi nữa, hai chân bước qua đó kéo kéo Tống Tử Thanh sang một bên: “Tống Tử Thanh, anh nghĩ chuyện Bút Tiên có phải là thật không?”

Nhắc tới chuyện này, biểu cảm của Tống Tử Thanh bỗng nghiêm túc trở lại, anh ta vuốt cằm ngẫm nghĩ một lúc: “Tình hình cụ thể thế nào, chúng ta vẫn cần phải tới trường điều tra mới có thể chắc chắn được, người đẹp Tiểu Lị yêu quý, cô có thể dẫn chúng tôi tới trường cô không?”

“Hai… người á?” Tiểu Lị nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên: “Chẳng nhẽ Đồng Đồng cũng hiểu mấy thứ đó à?”

Chuyện này không thể giải thích rõ ràng ngay được, nên tôi bèn tìm đại một cái cớ cho qua chuyện, may mà Tiểu Lị cũng không để ý lắm, nên cô ấy không hỏi nhiều, cũng chẳng sinh lòng nghỉ hoặc, mà lập tức quay sang nói với Tống Tử Thanh: “Bây giờ tôi có thể dẫn hai người tới trường!”

Tống Tử Thanh cũng không muốn chậm trễ quá lâu, nên gật đầu đồng ý ngay tắp lự.

Tiểu Lị hỏi anh ta có cần chuẩn bị gì không, ví dụ như tiết chó, xôi, kiếm gỗ đào, v.v, rồi lại hỏi anh ta có cần lập đàn làm pháp không. Tống Tử Thanh bừng bừng khí thế, bá khí ngút trời, vươn tay đeo balo lên, nói: “Không cần, mấy thứ đó đều là trò giả thần giả quỷ thôi”

Mấy thứ đó đúng là trò giả thần giả quỷ thật, tôi chưa từng thấy Tống Tử Thanh dùng những thứ đó để đối phó với ma quỷ bao giờ.

Một lúc sau, Tống Tử Thanh lái xe đưa chúng tôi tới đại học D.

Tống Tử Thanh cực kỳ thích cô em ngực bự, suốt cả chặng đường đi hết lời thổ lộ tâm tình, an ủi sâu sắc, thề thốt đảm bảo, chỉ thiếu mỗi câu “tôi yêu em, chúng ta lên giường “làm” một phát đi” thôi.

Thật sự không thể nào nghe nổi nữa, sau khi tiến vào khuôn viên trường, tôi một mình đi phật phờ đằng sau hai người họ.

Khuôn viên trường đại học D rất đẹp, ngập tràn hơi thở nghệ thuật cổ điển, tôi nhìn ngó khắp nơi, nhưng không phát hiện ra có chỗ nào kỳ dị. Tiểu Lị và Tống Tử Thanh từ trên cầu đi tới một khu khác, tôi chậm rãi đi đằng sau, cúi đầu xuống nhìn mặt hồ dưới chân cầu đó.

Mặt hồ dập dìu trong vắt, nhưng tôi lại cảm thấy nước dưới đáy hồ có chút đỏ, tựa như… máu vậy!

Tôi đưa mắt dịu dịu mắt, rồi lại nhìn qua đó một lần đó, nhưng chẳng còn nhìn thấy gì cả.

Kỳ lạ quá.

Lưng bất giác ngứa ngáy, tôi vòng tay ra sau gãi gãi.

Tống Tử Thanh ở phía trước gọi tôi, tôi liền chạy vụt qua chỗ anh ta.

Sau khi chúng tôi rời khỏi khu vườn nhỏ, Tiểu Lị chỉ tay vào tòa kiến trúc phía trước mặt: “Hai người nhìn kìa, kia chính là tòa giảng đường đó đấy”

Tô ngẩng đầu nhìn qua kia.

Đây là một tòa giảng đường cũ kỹ với lối kiến trúc cổ điển thời Dân Quốc, lớp tường bên ngoài đang bị bong tróc, có một vài khung cửa sổ đang đung đưa qua lại như thể sắp rơi, xung quanh tòa giảng đường đều giăng những sợi dây phong tỏa, bên trên còn có một tấm biển thông báo: cấm người bước vào.

Xung quanh có nhân viên quản lý đi tuần, Tiểu Lị nói, những nhân viên quản lý ấy đều phân ban đi tuần, cho dù là vậy, vẫn có rất nhiều sinh viên lén lút mạo hiểm đi đến đó vào buổi đêm muộn, ví dụ như Tiểu Lị và những người bạn của mình.

“Pháp sư, anh có nhận ra điểm gì dị thường không?” Tiểu Lị hỏi Tống Tử Thanh.

Tống Tử Thanh không thể nhìn thấy ma quỷ, mỗi lần anh ta nhìn ma đều chắp ngón tay niệm vài câu thần chú, sau đó mới đưa mắt nhìn xung quanh mấy lượt, ban ngày ban mặt như thế này, chắc anh ta cũng không muốn dùng pháp thuật kia, nên quay sang nhìn tôi với ý tứ hỏi dò.

Tôi lắc đầu với anh ta, đừng nói là có ma hay quỷ, ngay cả hơi thở của quỷ tôi cũng không nhìn thấy.

Tôi thấy có chút kỳ lạ, đa số các trường đại học đều được xây dựng trên những nơi có mộ, theo lý mà nói, thông thường trong trường ít nhiều cũng sẽ có một hai linh hôn lang thang phiêu bạt, giống như trường của tôi, ít nhất cũng có không dưới mười linh hồn bay đi bay lại khắp nơi, nhưng chúng đều là những con ma cô đơn, vô hại, không muốn đầu thai, cũng không có năng lực đáng sợ gì kia, quỷ sai không quản được nên lười quản chúng, có ba con ma từng nói chuyện với tôi, thỉnh thoảng cứ quấn lấy tôi cả ngày để buôn dưa lê, bán dưa chuột.

Nhưng đại học D thực sự rất kỳ lạ, suốt dọc đường đi tới đây tôi không hề nhìn thấy nửa con ma nào cả, thay vì nói đại học D sạch sẽ, chỉ bằng nói rằng đại học D… kỳ dị.

“Làm như thế này không thể nhìn ra vấn đề gì được” Tống Tử Thanh trả lời Tiểu Lị: “Bây giờ tôi muốn đi tới nơi bạn cô xảy ra chuyện xem thử”

“Được! Chúng ta tới sân thể dục trước đi, bên đó gần hơn” Tiểu Lị nói.

Trên đường đi, Tiểu Lị gặp một người bạn, hai người họ hàn huyên đôi câu, Tống Tử Thanh lùi về sau, ghé sát tai tôi nói nhỏ: “Cô có thấy ngôi trường này quá yên tĩnh không, yên tĩnh một cách lạ thường?”

Tống Tử Thanh cũng nghĩ giống tôi, tôi gật đầu, nói những thứ mình nhìn thấy được cho anh ta: “Từ lúc bước vào cổng trường cho đến bây giờ, tôi chưa thấy một con ma nào trong cái trường này cả, quá đỗi sạch sẽ”

Anh ta bày ra động tác “đã hiểu”, sau đó nói tiếp: “Nếu một nơi không có lấy một nửa linh hôn ma quỷ chỉ có hai khả năng xảy ra”

“Hai khả năng nào?” Tôi hỏi anh ta.

“Thứ nhất, con người đã bố trí trận pháp ở đây, hấp thụ hết tất cả linh hồn”

Tôi hiểu, giống như chuyện ở thôn Nhân Hòa vậy: “Thứ hai thì sao?”

“Thứ hai..” Biểu cảm của Tống Tử Thanh thoáng chốc tối sầm lại: “Nơi này có hung quỷ”

“Hung quỷ?” Trái tim tôi đập thình tịch vồn vã.

“Tống pháp sư!” Tiểu Lị quay lại, tôi và Tống Tử Thanh đành chấm dứt cuộc nói chuyện ban nãy, Tống Tử Thanh bước tới nói chuyện với Tiểu Lị, còn tôi đi phía sau hai người họ, ngày càng cảm thấy có gì đó sai Sai.

Hung quỷ…

Hung quỷ rốt cuộc là gì vậy?

Đúng thời khắc mấu chốt, lưng tôi lại bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, rốt cuộc tôi bị sao thế nhỉ? Chẳng nhế tôi nhạy cảm quá sao?

Tới sân thể dục, chúng tôi đến kho dụng cụ thể dục – nơi Lâm Tiểu Mạc chết.

Sau khi bước vào, Tiểu Lị chỉ vào một nơi nào đó rồi nói với.chúng tôi rằng, đây là chỗ tìm thấy xác Lâm Tiểu Mạc, dưới đất vẫn còn nhìn thấy vết sơn cảnh sát dùng để khoanh vùng thi thể.

Không có bất cứ điểm nào khác thường.

Tôi lại nói với Tống Tử Thanh một lần nữa.

Sau đó, chúng tôi lại tới nơi Đường Kha nhảy lầu, cũng vẫn không có gì kỳ lạ, trước mắt, chỉ còn lại một nơi cuối cùng.

Ký túc xá dành cho sinh viên nữ.

Vấn đề lập tức xuất hiện.

“Tống pháp sư, anh vào đó kiểu gì?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv