Chồng Ma Của Em

Chương 165: Tôi tới tìm Lãnh Mạch Tư duy kiểu sao Hỏa à!



Khi ấy, lúc ở trên xe, Lãnh Mạch nói với tôi rằng anh ta đã hiểu rồi, thì ra anh ta lại hiểu nhầm lời tôi nới đến mức này!

Đúng là cạn lời.

Anh ta đè người xuống hôn lấy tôi, tôi tránh né, cuộc điện thoại của Minh Vương vấn như cái dằm cắm trong tim, tôi đâu còn tâm tình làm chuyện đó với anh ta nữa chứ, nên lấy hai tay đẩy phắt anh ta ra: “Ý của tôilúc trên xe là, tôi vẫn chưa chuẩn bị xong, lần đầu tiên là do anh ép tôi, không có nghĩa lần thứ hai tôi cũng phải thuận theo anh. Vả lại chuyện ấy… Lãnh Mạch à, chuyện ấy cần hai bên tâm đầu ý hợp thì mới có thể làm được, tôi từng hỏi anh rất nhiều lần rồi, tôi với anh, rốt cuộc hai người là gì của nhau?”

“Em nghĩ là gì?” Anh ta cau mày, đáy mắt sớm đã mất đi vẻ kiên nhân: “Lần đầu tiên của em là dành cho tôi, vô số lần về sau cũng sẽ là của tôi, tôi muốn em là chuyện thường tình, em còn so đo cái gì?”

Tôi so đo cái gì?

Hứ, quả nhiên anh ta chẳng hiểu gì hết.

Tôi không muốn nói chuyện tình cảm với anh ta, nên ngoảnh đầu sang chỗ khác: “Anh thích nghĩ thế ñào thì nghĩ thế ấy, nhưng tôi không muốn làm như vậy với anh, và tôi cũng không muốn, chút nhân quyền này tôi cũng nên có mới đúng chứ? Hợp tình hợp lý chưa? Chẳng nhẽ anh vẫn muốn ép tôi?”

Anh ta dùng hành động thực tế để chứng minh rốt cuộc tôi có chút nhân quyền đáng thương kia không.

Tôi bị anh ta ném lên giường, giường rất mềm, tôi vừa ngã xuống thì lại bật lên, anh ta đè xuống, cởi áo ngoài ra, hôn lấy hôn để hôn dồn dập.

“Lãnh Mạch!” Tôi gắng sức đẩy anh ta ra, gào thét khản cả giọng: “Rốt cuộc anh muốn làm chủ thay tôi đến bao giờ vậy! Tôi mặc kệ anh là nhân vật lớn hay nhân vật nhỏ ở Minh giới! Đừng lôi tư duy quân chủ cầm quyền khi gặp ma ra đây với tôi! Tôi không thèm!”

Anh ta không di chuyển, cứ thế đè lên người tôi như một ngọn núi, đôi mắt lạnh lùng, khóe môi mím chặt không có độ cong, anh ta nâng cằm tôi lên: “Nhóc con, tôi nghĩ tôi đã chiều em hư quá rồi, nên mới để em dám có suy nghĩ ấy, xem ra tôi vẫn chưa để em hiểu rõ ý nghĩa chân chính của bốn chữ “người phụ nữ của tôi”“

“Lãnh Mạch, anh bị điên à!” Tôi gào lên: “Xã hội bây giờ là xã hội bình đẳng, tôi không phải người phụ nữ của anh! Tôi là của riêng bản thân tôi! Tôi có quyền lợi của riêng tôi! Anh muốn tuyên bố chủ quyền thì cút về.Minh giới của anh mà tuyên bố! Mấy chục nghìn người đẹp ở Minh giới đều đang đợi làm người phụ nữ của anh đấy, ngay cả Minh Vương cũng thích anh chết đi được! Không thiếu một người như tôi đâu! Anh không cần phải tới chỗ tôi để nâng cao cảm giác ưu việt của một người đàn ông nhìn thấy ma như anh! Chủ nghĩa bá quyền của anh thật sự khiến tôi chịu đủ rồi đấy!”

Lãnh Mạch thoáng chốc trở nên lạnh lùng: “Tôi nói rồi, bớt nhắc tới tên của Minh Vương thôi!”

Minh Vương, Minh Vương, lại là Minh Vương!

“Tôi đâu phải người của Minh giới cơ chứ!

Tại sao tôi không được nhắc tới tên của Minh Vương!” Biết rõ anh ta đang nổi cáu, nhưng tôi vân không kìm được mà gào lên với anh ta, đúng là cái đồ muốn ăn đò, cứng họng tự tìm tới cái chết, nhưng tôi thật sự rất khó chịu, thật sự rất rất khó chịu.

Hét ra ngoài còn tốt hơn cứ giữ chặt trong lòng!

Dẫu sao thì cuối cùng cũng bị anh ta trừng phạt thôi mà, vậy chi bằng để mình thoải mái hơn một chút.

Kết quả đúng như dự liệu, Lãnh Mạch nổi giận, tôi lại phải chịu đựng đau đớn.

Lần này anh ta còn hung hăng hơn lần đầu, tôi hoàn toàn không thể chịu đựng nổi, thoáng cái liền ngất đi.

Khí lạnh anh ta để lại trong người tôi vào lần đầu tiên vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan hết, bây giờ lại tới lần thứ hai, các cơ quan trong người bao gồm cả tim đều cảm nhận được cảm giác bị lạnh cóng lần thứ hai, sống không bằng chết.

Người ta thì hưởng thụ, còn tôi thì như bị đòi mạng.

Như bị đòi mạng còn đỡ, chí ít thì thể xác và trái tim đều nhẹ nhõm, nhưng tôi không chỉ như vậy, mà sự bá đạo vô lý của Lãnh Mạch còn khiến cả thể xác và trái tim tôi đều khó chịu, mệt mỏi vô cùng!

Nhưng lần này sau khi “xong việc”, Lãnh Mạch lập tức gọi Hàn Vũ tới luôn, Hàn Vũ đút thuốc cho tôi kịp thời, nên tôi không còn nguy hiểm như lần đầu tiên nữa, nhưng cũng đủ khiếp vía, người thì tỉnh táo, như thể xác thì lại đông cứng tới mức ngay cả một ngón tay cũng không thể động đậy được.

“Tôi bảo này Lãnh lão đại, anh không thể để tôi nghỉ ngơi một ngày được à?” Hàn Vũ ngồi bên giường nói với Lãnh Mạch.

Lãnh Mạch không đáp lời, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn tôi phía sau của anh ta.

“Phục anh thật rồi” Hàn Vũ thở dài: “Ra ngoài hút điếu thuốc nhé?”

Vẫn không nghe thấy giọng Lãnh Mạch, nhưng tôi nghe thấy tiếng đóng cửa.

Sau đó, tất cả lại trở về dáng vẻ yên tĩnh lúc đầu.

Lần thứ hai, lần thứ hai rồi…

Tôi vùi chặt đầu vào gối, tôi không khóc, mà chỉ nhắm mắt lại.

Không biết tôi đã ngủ bao lâu, mãi đến khi nghe tiếng Hàn Vũ gọi, tôi mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, anh ta bảo phải tiêm cho tôi, tôi gật đầu, rồi lại nhắm mắt, để mặc anh ta tự tiêm cho mình.

Cơ thể rất lạnh, trái tim cũng rất lạnh, chắc Hàn Vũ tiêm cho tôi mũi an thần, nên tôi lại thủ thiếp đi.

* Ngày hôm sau.

Tôi tỉnh giấc rồi từ trên giường ngồi dậy.

Đầu rất đau, cơ thể cũng rất đâu, tuy cảm giác lạnh lẽo trong cơ thể đã tiêu tan, nhưng vẫn giống như lần đầu tiên, các khớp xương như thể được lắp ráp lại từ đầu, dù chỉ động đậy một tí cũng không thể chịu nổi, eo cũng nhức mỏi, vừa mỏi vừa khó chịu, tất cả đều giống hệt như lần đầu tiên, chỉ duy nhất có một thứ thay đổi, đó chính là vệt máu đỏ thẫm trên ga trải giường.

Lãnh Mạch vẫn là Lãnh Mạch đó, những cảm xúc tôi dành cho anh ta đều chỉ là ảo tưởng của riêng tôi mà thôi. Mà những ảo tưởng đó giờ đây đã bị tôi đốt thành tro tàn.

Tủ đầu giường có thuốc, tôi lấy ra để uống, mu bàn tay trái dán gạc y tế, tôi bóc nó ra, trên mu bàn tay có hai ba nốt kim tiêm, chắc là do Hàn Vũ tiêm cho tôi, lần này, anh ta vừa tiêm vừa cho tôi uống thuốc, chẳng trách cảm giác hồi phục tốt hơn lần đầu nhiều.

Tôi gắng gượng rời giường, rồi bước vào phòng tắm.

Những dấu vết trên cơ thể thê thảm đến mức nào không cần soi gương tôi cũng biết, tôi cũng chẳng muốn nhìn, không muốn nhìn những vết tích Lãnh Mạch lưu lại trên người tôi, nhắm hai mắt lại mơ màng gột rửa sạch sẽ cơ thể rồi mới bước ra. Trước khi tới nhà của Lãnh Mạch, tôi từng mua một bộ đồ dùng sinh hoạt cá nhân, khoác lên mình bộ quần áo ngủ, tôi đẩy cửa ra ngoài.

Tôi đứng trên cầu thang nghe thấy tiếng có người mở cửa bước vào, chắc là Lãnh Mạch, bây giờ tôi không muốn đối mặt với anh ta, nên định quay người đi về phòng ngủ, nhưng phía sau lại có tiếng người gọi tôi: “Người ký hiệp ước!”

Không phải Lãnh Mạch.

Tôi ngoảnh đầu lại, Minh Vương xinh đẹp, gợi cảm đang ngẩng đầu cười với tôi: “Cô cũng ở đây à”

Minh Vương…

Tới nhà Lãnh Mạch…

Lại còn có chìa khóa nhà Lãnh Mạch…

Điều này không phải vấn đề quan trọng!

Tôi không biết nên chào hỏi với cô ta như thế nào, nên đành cười ngượng một tiếng.

“Tôi là Lạc Nhu, không cần phải câu nệ như thế đâu, bây giờ tôi không mang thân phận Minh Vương nữa rồi.” Cô ta cười rồi mời tô xuống tầng: “Nếu cô không ngại thì… xuống đây nói chuyện nhé?”

Tôi tưởng tên của Minh Vương sẽ hơi đặc biệt một chút, nhưng không ngờ lại giống tên người như vậy, nếu cô ta đã bảo tôi xuống tầng, vậy thì tôi cũng không dám từ chối, nên đàng đi xuống, điệu bộ vẫn ngượng ngùng vô cùng: “Minh Vương, cô… tới tìm Lãnh Mạch sao?”

“Không cần gọi tôi là Minh Vương đâu, ở thế giới loài người, cô có thể gọi tôi là chị Lạc Nhu, chúng ta gọi chị xưng em. Tất nhiên, tuổi của chị có lẽ có thể làm bà nội của em được, nhưng…

con gái mà, ai cũng thích được xưng hô nhỏ hơn tuổi” Minh Vương Lạc Nhu lè lưỡi làm mặt xấu với tôi, cô ta thật sự rất xinh đẹp, vả lại bây giờ trông cũng không hề xa cách, thật sự rất giọng chị gái nhà hàng xóm.

Nhưng tôi vân chưa quên khí thế của Minh Vương lúc ở khu mộ cổ.

“Chị tới tìm Mạch.” Lạc Nhu nói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv