Chồng Ma Của Em

Chương 163: Cuộc sống yên bình



Chúng tôi thật sự rất giống một đôi tình nhân nhỏ, vừa đi vừa ăn vừa nói chuyện, tôi trêu Lãnh Mạch, anh ta sẽ khẽ cười, sau đó véo mũi tôi, tôi ngại ngùng cúi đầu xuống, tiếng cười của anh ta sẽ lại càng lớn thêm.

Một Lãnh Mạch dịu dàng, ga lăng, thân thiện như vậy thật khiến người ta không thể nào nổi máu đánh nhau được.

Hiểu Mai bảo tôi không được tiếp xúc gần với Lãnh Mạch, không được tiếp tục lún sâu thêm, nhưng cô ấy nói thì dễ, còn tôi, dường như lại không thể làm được.

Đi tới một sạp hàng bán vòng tay, tôi cầm lấy một chiếc lên nhìn: “Lãnh Mạch, anh nhìn này.”

Lãnh Mạch cũng lấy một chiếc lên xem, anh ta hỏi tôi: “Thích à?”

“Ừ, cũng tàm tạm” Chiếc vòng tay được xâu chuỗi bằng những viên thủy tinh hình cầu, khi đặt trước mắt, ánh sáng chiếu xuyên qua viên thủy tinh ấy, năm sắc màu hiện lên, trông rất đẹp, trên những viên hạt khắc vài con chữ rất nhỏ, tôi biết loại vòng này, trước kia lúc tôi và bạn bè đi chơi, có một nữ sinh và bạn trai của cô ấy cũng mua loại vòng này, bên trên được khắc những chữ mà bạn muốn.

Nhưng tôi chửa từng mua bao giờ, bởi vì chẳng có chữ nào muốn khắc cả, và cũng chẳng có “người ấy”.

“Thích thì mua.” Lãnh Mạch nói.

Chủ sạp hàng cười cười: “Anh này, anh có cần khắc chữ trên viên thủy tinh không?”

“Khắc chữ?” Mấy trò trẻ con này đương nhiên Lãnh Mạch không biết chút gì cả.

“Đúng vậy, loại vòng này của chúng tôi được gọi là vòng tinh nhân ngũ sắc, trên mỗi viên ngọc có thể dùng kỹ thuật thủ công để khắc chữ mà anh muốn khắc, dưới ánh nắng phản chiếu của mặt trời, nó không những hiện ra sắc màu cầu vồng, mà còn có thể nhìn thấy chữ mà hai người muốn khắc cho nhau, có thể nhận được nhiều lời chúc phúc tốt đẹp, đây là loại thu hút giới trẻ nhất đấy”

“Ô?” Lãnh Mạch suy nghĩ một lúc, nói với tôi: “Được, vậy lấy một đôi đi, nhóc con, em chọn kiểu đi”

Tôi sững sờ, Lãnh Mạch sẽ không cảm thấy hứng thú với mấy trò trẻ con này đấy chứ?

Anh ta giụế tôi đừng ngây ngốc nữa mà nhanh chóng chọn kiểu dáng chiếc vòng, tôi chọn một đôi vòng tay đẹp đế, rồi quay sang hỏi anh ta: “Anh muốn khắc chữ gì?”

Lãnh Mạch không nói, anh tự mình cầm lấy hai chiếc vòng trong tay tôi rồi đưa cho chủ sạp hàng, thần thần bí bí nói với chủ sạp hàng một điều gì đó, sau khi đưa chiếc vòng cho chủ sạp hàng, chủ sạp hàng cúi đầu khắc chữ.

“Thần bí thật đấy, rốt cuộc là gì vậy?” Tôi cực kỳ cực kỳ tò mò, đến nỗi phải nghển cổ qua đó nhìn, Lãnh Mạch chắn tâm mắt của tôi, tôi không nhìn thấy được, lòng bỗng sốt ruột như bị lửa đốt:” Lãnh Mạch, chắc anh sẽ không bảo chủ sạp hàng khắc mấy câu nói xấu tôi đấy chứ?!”

Anh ta nhướng mày lên không thèm nói chuyện với tôi.

Chẳng mấy chốc, chủ sạp hàng đã khắc chữ xong rồi đưa cho Lãnh Mạch, tôi rất muốn biết nên nhón chân lên cướp lấy, anh ta không cho, tôi làm loạn với anh ta một trận, đấm bùm bụp vào lồng ngực anh ta, anh ta thấp giọng khẽ cười, không tranh đua nổi với tôi nên đành đưa chiếc vòng nhỏ hơn cho tôi.

Tôi cầm lấy chiếc vòng chiếu qua ánh mặt trời, viên thủy tinh trên chiếc vòng khắc hai chữ cái, dưới ánh nắng chiếu rọi hiện lên năm sắc màu rực rỡ vô cùng xinh đẹp, hai chữ cái đó là: LM.

Lãnh Mạch!

Anh ta khắc tên của mình lên vòng của tôi.

Có một vài cảm xúc, những cảm xúc chưa từng có, những cảm xúc tôi không thể nói rõ thành lời cứ ngày một lớn dần lan tỏa trong trái †im tôi.

“Thế nào?!” Anh ta cốc đầu tôi: “Thích không?!”

Tôi hoàn hồn trở lại, vội vàng giấu đi tâm tư trong lòng mình rồi nói đùa với anh ta: “Anh tự luyến quá rồi đấy, vậy mà lại khắc tên mình lên vòng của tôi, đồ biến thái! Vòng của anh khắc cái gì thế?!”

“Đoán đi.” Anh ta nói.

Có phải mấy thứ rất ngạc nhiên, rất kỳ dị không nhỉ? Anli ta là một người đàn ông lạnh lùng, cao ngạo, sẽ không chơi mấy trò trẻ con, ấu trĩ đâu.

Tôi cười: “Yêu tôi một đời một kiếp?”

Khóe môi anh ta co giật: “Đừng tỏ tình gián tiếp với tôi”

Tôi đỏ mặt: “Ai tỏ tình gián-tiếp với anh! Tôi không đoán nữa! Anh không nói thì thôi, tôi không thèm nhìn! Hứt”

Dứt lời, tôi cố ý quay phắt đầu đi, Lãnh Mạch mất hứng, luồn tay ra phía trước đưa cho tôi chiếc vòng trong tay anh ta: “Nhìn đi, đồ phụ nữ ngu ngốc”

Chiếc vòng của anh ta không khắc chữ cái tên của tôi, nhưng cũng không khắc chữ gì khác, mà lại vẽ một hình đầu heo mũm mĩm đáng yêu.

“Thế nào, giống em nhỉ?” Lãnh Mạch đứng phía sau lên tiếng.

Nhìn hình đầu heo trên chiếc vòng, trong đầu tôi lúc này chỉ có tám chữ.

Cuộc sống yên bình.

Thế giới yên ổn.

Sau đó, tôi thấy Lãnh Mạch đút chiếc vòng khắc hình đầu heo vào trong túi quần của anh †a, anh ta nói anh ta phải đi mua nước ngọt, bảo tôi đứng đây đợi một lúc, tôi cứ nhìn theo bóng lưng anh ta mãi, chủ sạp hàng đứng bên cạnh mở lời: “Tình cảm của hai người tốt lắm nhỉ, tôi có thể nhận ra cậu ấy rất thích cô.”

Cậu ấy rất thích cô.

Thứ tình cảm thinh thích của Lãnh Mạch…

Tôi cười cười với chủ sạp hàng.

Lãnh Mạch có thích tôi hay không, tôi không biết, tôi chỉ biết rằng, chắc… Lãnh Mạch còn không biết thích là gì nữa.

Lãnh Mạch mua nước ngọt xong quay lại, người đàn ông cao lớn mang theo một bóng râm lớn chắn trước mặt tôi, đưa cho tôi một ly trà sữa ấm: “Trước kia tôi thấy em hay uống cái này, nên chắc là thích cái này”

Trước kia tôi thấy em hay uống cái này, nên chắc là thích cái này…

Thì ra anh ta cũng từng quan sát tôi tỉ mỉ đến vậy sao?

Tôi sững sờ một lúc rồi đưa tay nhận lấy, khi ngón tay chạm vào ngón tay anh ta, tôi và anh ta đều run rẩy như thể có một luồng điện sượt qua, tôi vội vàng năm chặt lấy ly trà sữa, nhanh chóng rụt tay lại, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh”

Anh ta nhìn chằm chằm tôi từ trên cao, tôi bị anh ta nhìn tới mức bồn chồn cả người, vừa định né đầu sang chỗ khác thì anh ta lại khom người xuống, nâng cầm tôi lên, và hôn lấy tôi.

Khu phố náo nhiệt người qua người lại, tôi và Lãnh Mạch đứng giữa dòng người hôn lấy nhay không chút cấm ky, không chút giấu diếm.

Có vài người đã xác định sẽ phải gặp được nhau, có vài đoạn tình cảm đã xác định sẽ phải siêu lòng.

Tôi nghĩ, tôi bây giờ chắc đang có cảm giác ấy.

Lãnh Mạch vẫn luôn hôn lấy tôi, mãi đến khi khoang miệng tôi đầy ắp mùi vị của anh ta, anh ta mới lưu luyến buông tôi ra, rồi xoa đầu tôi: “Ngoan quá đi.”

Tôi cúi đầư mút lấy mút để ly trà sữa, trà sữa tuy ngọt, nhưng dường như… không thể nào lấn át được hơi thở của Lãnh Mạch.

Tôi có chút… luyến lưu.

Lãnh Mạch rất hài lòng với vẻ nghe lời của tôi, anh ta năm tay tôi đi dạo bên bờ hồ cạnh khu phố đi bộ, gió trời ban tối sượt qua gò má, vừa lạnh, vừa yên tĩnh.

“Lãnh Mạch, anh điều tra được chuyện gì liên quan tới mặt nạ ác quỷ chưa?” Xung quanh chỉ có tôi và Lãnh Mạch, nên tôi bèn hỏi anh ta.

“Rất kỳ lạ, chắc chắn có người đứng đẳng sau chỉ huy gã, vả lại người đứng đằng sau còn là người của Minh giới nữa.” Nhắc tới chuyện này, Lãnh Mạch bỗng nheo mắt lại.

Tôi gật gật đầu, thực ra tôi cũng không muốn hỏi kỹ quá, đó là thế giới của anh ta, có rất nhiều điều tôi không thể hiểu được.

“Muốn đi đâu nữa đâu” Anh ta hỏi tôi”

“Hôm nay anh nhiều thời gian quá nhỉ” Tôi nói đùa: “Vả lại hôm nay anh dịu dàng với tôi như thế, tôi cứ cảm thấy như thể anh đã làm chuyện gì đó cố lỗi với tôi vậy”

Vốn dĩ đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng tôi lại thấy sắc mặt Lãnh Mạch thay đổi, đáy mắt vụt qua một ánh nhìn né tránh không dễ phát hiện, Lãnh Mạch nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ bình thường, anh ta lườm tôi: “Nếu em dám làm chuyện gì tôi không cho phép sau lưng tôi, tôi sẽ đánh em khóc chết!”

Anh ta né tránh chủ đề vừa nấy.

Tại sao anh ta lại phải né tránh nhỉ?

Ngẫm nghĩ lại, Lãnh Mạch hôm nay thực sự có chút kỳ lạ. Tôi vẫn chưa tự mình đa tình tới mức tưởng anh ta sẽ thích mình thật, tôi vẫn biết rõ mình có vị trí như thế nào trong lòng anh ta, anh ta bỗng dưng đối xử tốt với tôi như thế, chẳng nhẽ… thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv