Chồng Ma Của Em

Chương 153: Buôn bán với người sống, cũng buôn bán với người chết



Đôi mắt này của tôi, lẽ nào Lãnh Mạch cũng biết là không thể nói cho quỷ sai sao?

Ở cửa quán trọ, Lãnh Mạch thả tôi xuống, sau đó đẩy cửa quán trọ ra.

Tôi còn cho rằng quán trọ này chắc chắn sẽ rất ít người, dù sao thì người cản thi cũng không có bao nhiêu, lại không ngờ rằng bên trong có có nhiều người ngồi như vậy, tiếng người ồn ào, nghe thấy tiếng chúng tôi đẩy cửa, những người kia đồng loạt quay đầu nhìn chúng tôi.

Má ơi! Đây đâu phải là người! Sắc mặt mặt ai cũng trắng bệch, khoé mắt còn có huyết lệ, còn có mấy người ăn mặc giống thời cổ đại cầm roi da, giống như thời nhà Thanh vậy, cả cái quán trọ này, toàn là ma mà!

Tôi dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, dán lại bên người Lãnh Mạch.

May quá, nhưng con ma này nhìn chúng tôi một cái xong, lại tiếp tục uống trà ăn thức ăn.

Chủ quán là một người đàn ông có hơi béo, tay cầm một cái đèn có hơi tối , bước chân chậm rãi đi tới: “Xin chào, xin hỏi bao nhiêu người sống, báo nhiêu người chết?”

Người chết.

Lễ nào chủ quán này cũng có thể thấy ma ở trong quán trọ?

“Hai người sống, một người chết.” Lãnh Mạch nói.

Tôi ngây ra một chút, nghiêng đầu nhìn quỷ sai Lý Phong, không biết từ lúc nào mà anh ta đã anh chóng ngụy trang thành cương thi, trên trán dán tấm bùa, gần như giống hệt với những người cản thi lúc trước.

“Được, mời đi theo tôi.’ Người đàn ông béo xoay người, dân chúng tôi đi về phía cầu thang.

Giữa đường tôi nhìn thấy một con ma hình như là uống say rồi, loạng choạng đứng dậy tìm nhà vệ sinh, người đàn ông béo đúng lúc đi thẳng tới, chủ quán không tránh ra, con ma đó đi xuyên qua người chủ quán, đâm vào một cái ghế, sau đó đi tới nhà vệ sinh.

“Ông….’ Tôi mở miệng, lại vội vàng ngậm chặt miệng lại, Lãnh Mạch từng nói, tất cả những thứ nhìn thấy được trong quán trọ này đều không đượé nói ra.

“Sao thế?” Chủ quán béo hỏi tôi, giống như không cảm giác được con ma kia vậy, cũng không nhìn thấy con ma kia, nhưng….trên những bàn này bày đầy đồ ăn, trà, rượu, sao ông ta lại….

“Nhìn thế này chắc cô gái là lần đầu tới quán trọ thế này nhỉ” Chủ quán béo nói.

Tôi nhìn nhìn Lãnh Mạch, Lãnh Mạch một bộ không hề hứng thú chút nào, không nhìn tôi, tôi nuốt nước bọt, mới nói: “Đúng vậy, tôi, tôi lần đầu tới, chỗ này của ông…”

“Có phải cô rất tò mò, vì sao trên bàn lại bày đầy thức ăn, trà lạnh và rượu phải không?”

Tôi đang không biết nên hỏi thế nào đây, chủ quán béo lại nói trước rồi, tôi gật gật đầu.

Chủ quán xoay người lại, đi lại gân tôi mấy bước, thần bí mà dán lại gần tôi: ‘Quán trọ này của chúng tôi, không những buôn bán với người sống, cũng buôn bán với người chết, quán trọ xây ở giữa thế giới của người và ma, những hồn ma đi từ thế giới loài người tới thế giới người chết, sẽ dừng lại ở đây, ăn bữa cơm cuối cùng, uống bữa rượu éuối cùng, có điều quán trọ chúng tôi có lịch sử lâu đời, có một số hồn ma ở dưới, cũng sẽ chạy tới đây uống rượu.”

Cơm lạnh canh lạnh?

Tôi lén nhìn cái đĩa ở bàn gần nhất, những món ăn trên bàn đúng thật là, nhìn cứ vàng vàng đen đen.

“Cô gái làm nghề này, chắc chắn tin là có ma quỷ nhỉ” Chủ quán béo đột nhiên lại nói.

Tôi không biết nên trả lời thế nào, ra ý với Lãnh Mạch lần nữa, Lãnh đại gia thấy chủ quán béo nói nhiều đến phiền, trực tiếp đi qua ông ta dẫn tôi đi lên lầu, tôi quay đầu lại nhìn, chủ quán béo đang nhìn về phía tôi, nở một nụ cười toàn răng vàng, nụ cười đó, khiến người ra nổi hết cả da gà.

Tôi vội vàng quay đầu đi.

Quỷ sai Lý Phong vào phòng cho thi thể, tôi không dám nhìn nhiều, Lãnh Mạch dẫn tôi đi vào một căn phòng có tấm biển trước cửa viết là ‘người sống), cảm giác này rất kì lạ, ở cùng một nơi với ma…

Tôi xoay taÿ.đóng cửa lại, tiện thể khoá luôn, Lãnh Mạch đã dùng băng xử lí phòng một lượt, ngồi trên giường cởi giày, thấy tôi vẫn đang ngây ra ở phía cửa, gọi tôi: ‘Qua đây.”

“Tôi và anh….ngủ cùng một chiếc giường?”

Ngủ cùng một giường với con ma lưu manh, thế này…

“Không ngủ với tôi thì em muốn ngủ với ai?”

Anh ta trừng tôi, giọng điệu hung dữ hơn: “Qua đây!”

Tôi chỉ đành chầm chậm đi tới: “Ừm, hay là, tôi ngủ sàn?”

“Em ngủ sàn ở quán trọ tử thi?” Anh ta chậc một tiếng: ‘Được thôi, em không sợ đêm hôm bị ma bám thân, thì em cứ ngủ.”

“Sao ngủ sàn lại bị ma bám thân chứ?” Tôi sợ, tôi sao lại không sợ được cơ chứt “Quán trọ tử thi vốn thiên về âm, đất càng âm, hồn ma bay qua bay lại giữa đất, không cẩn thận sẽ bám lên người em. Lãnh Mạch nói xong, nằm thẳng xuống giường nhắm mắt lại: “Đêm nay không có chuyện gì ở đây đâu, những con ma kia đều là hồn ma bình thường, còn lại cứ để Lý Phong đi tra.”

Anh ta nằm xuống thật nhanh, cảm giác giống như không chờ nổi nữa vậy, nhưng anh ta lại rất đàng hoàng mà nhắm mắt lại, chắc là tôi nghĩ nhiều rồi, trong quán trọ tử thi này, Lãnh Mạch có cầm thú đi nữa, chắc….cũng sẽ không cầm thú tới mức đó đâu nhỉ?’ Cứ nghĩ như vậy, tôi cũng không do dự thêm nữa, cởi giày bò lên giường, bò tới chỗ cạnh tường, cũng nằm xuống ngủ theo, lén nhìn Lãnh Mạch một cái, anh ta không có động tĩnh, vẫn nhắm mắt, tôi yên tâm hơn chút, xoay người đối diện với tường.

Từ sau khi bị Lãnh Mạch cưỡng bức, đây là lần đầu tôi và anh ta nằm cùng nhau, cảm thấy cứ hơi kì kì, rất xấu hổ…. “AI”

Lãnh Mạch đột nhiên ôm lấy tôi từ đằng sau, tôi bị doạ cho kêu lên: “Lãnh Mạch!”

“Làm sao?” Giọng điệu anh ta cực kì khó chịu ngay sau lưng tôi.

“Cái kia….chỗ anh rộng như vậy, anh không thể, nằm lui ra sao?” Tôi gỡ tay anh ta ra, không gỡ được, ngược ‘lại còn bị anh ta ôm càng chặt, lòng tôi cũng theo đó mà trở nên căng thẳng.

“Em đang sợ cái gì?” Hơi thở của anh ta ở ngay bên tai tôi, nong nóng, dần dần trở nên gấp gáp hơn: “Đang lo rằng….tôi có làm em ở chỗ này hay không sao?”

“Tôi…” Theo hơi thở của anh ta, tôi cảm thấy nhịp tim của tôi, cũng theo đó mà loạn lên.

“Còn chưa hết một tháng, tôi không chạm vào em được, không cần lo.” Anh ta nói, âm thanh có chút ám ách: “Hơn nữa, nếu làm em ở chỗ này, thì em càng không chịu được.”

Cùng anh ta thảo luận cái vấn đề này đúng là xấu hổ quá đi mất, tôi cắn lấy môi, nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Vậy anh đừng có ôm tôi…”

“Ôm em thì sao? Em là người phụ nữ của tôi còn không cho ôm à?” Anh ta không vui với phản ứng của tôi, ngược lại còn ôm sát tôi vào lòng hơn, tôi cựa người muốn giấy dụa, anh ta cảnh cáo tôi: ‘Đừng có giấy dụa, còn giãy dụa nữa là nhóm lửa trong người tôi lên, thì em phải chịu trách nhiệm dập nó đấy.”

Tôi lập tức.‹không dám động đậy nữa, chỉ đành cứng người mặc anh ta ôm tôi.

Anh ta cũng không làm gì cả, chỉ ôm tôi như vậy, dần dần rồi tôi cũng buồn ngủ, nhắm mắt lại.

Đang ngủ đến mơ hồ, loáng thoáng cảm thấy một đôi tay đang bóp bụng dưới của tôi, sau đó bóp ngực tôi, tay giống như con rắn mà lướt trên cơ thể tôi, bàn tay anh ta có những vết chai mỏng, rất lớn, rất nóng, dần dần đi xuống…

“Ưm…’ Đây là mộng xuân? Nhưng cảm giác này cũng quá chân thật rồi, tôi không kìm được mà có phản ứng, khó chịu mà quay người, co lại hai chân, nhưng người đàn ông không dừng tay lại, tốc độ càng ngày càng nhanh, cảm giác này….

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv