Tiểu Mỹ đang ở trong nhà trọ đợi tôi, lúc đó tôi nói với cô ấy là tôi sẽ vào thôn Nhân Hoà cùng với bố cô ấy, cô ấy nói, cô ấy sẽ ở nhà trọ đợi tôi về, còn nhờ tôi chăm sóc bố cô ấy.
Chăm sóc bố cô ấy…
Lúc về rồi cô ấy hỏi, tôi biết trả lời thế nào đây?
“Dù sao thì cũng phải đối mặt thôi” Lãnh Mạch hiểu được suy nghĩ của tôi, nói với tôi.
Đúng vậy, dù sao thì, cũng phải đối mặt thôi.
Ôi, tôi thở dài một tiếng: “Tôi thấy, chắc tôi không ở lại căn nhà trọ này được nữa, tôi không thể ngày ngày đối mặt với Tiểu Mỹ nổi, tôi quay về thu dọn đồ, đổi chỗ ở khác thôi.”
“Này thì dễ” Dạ Minh xen vào: “Ông đây lập tức sắp xếp một căn biệt thự lớn có bể bơi riêng cho cø.
“Chuyện của cậu à?” Lãnh Mạch lạnh lùng với anh ta: “Người phụ nữ của tôi, đương nhiên là tới chỗ tôi ở”
Tới nhà Lãnh Mạch sao?
Cũng được, không phải tôi thèm muốn đến mức ở cùng anh ta cả ngày đều làm mấy chuyện ấy ấy, chỉ là đổi chỗ ở khác, một là phiên phức, hai là, thân phận này của tôi, sau này đều sẽ gây ra phiền phức, không bằng ở nhà Lãnh Mạch luôn, bớt được nhiều chuyện.
€ó một chuyện không ổn duy nhất đấy là, Lãnh Mạch là một tên cầm thú…phải làm sao đây?
Thôi, cứ đi từng bước một vậy.
Cuối cùng thì tôi vẫn quay lại nhà trọ đối mặt với Tiểu Mỹ.
Đúng thật, Tiểu Mỹ đang ở trong nhà trọ đợi tôi, vừa thấy tôi là liền chạy tới hỏi thăm tình hình của tôi và bố cô ấy, tôi đoán là bên cảnh sát Thư Chấn vẫn chưa để lộ thông tin, lúc ở dưới tầng đã bịa sẵn lí do, tôi nói với Tiểu Mỹ: “Chúng tôi điều tra được một số chỉ tiết vụ án trong thôn Nhân Hoà, bố cậu biết được một số tin tức, nhưng bị thương nhẹ, bây giờ cảnh sát Thư Chấn đang sắp xếp người, cảnh sát Thư Chấn bảo chúng tôi về trước, tình hình cụ thể bây giờ, tôi cũng không rõ lắm”
“Bố tôi bị thương á?” Cô ấy lập tức căng thẳng, túm lấy tôi hỏi: “Có nghiêm trọng không? Bị thương ở đâu? Đưa tới bệnh viện chưa? Ở bệnh viện nào?”
Tôi nghẹn lời, lời tới yết hầu, không thể nói lên lời.
Tôi rất hi vọng vết thương của chú Cố Nham Tùng, có thể đưa tới bệnh viện để cứu chữa, thì sẽ khỏi.
Rất hi vọng…..
“Chú ấy….tôi cũng không biết, Tiểu Mỹ, hay là cậu…hỏi cảnh sát Thư Chấn xem? Chắc lúc này bọn họ…cũng về rồi” Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, không dám để Tiểu Mỹ nhìn ra tôi có gì khác lạ.
Tiểu Mỹ nghe tôi nói xong, như cảm giác được gì đó, lập tức đi giày vào chạy ra khỏi nhà.
Cuối cùng tôi cũng không nhịn nổi, che lấy đôi mắt.
Một lúc sau mới bình tĩnh lại được, tôi trở về phòng mình, bắt đầu dọn dẹp quần áo, xếp quần áo mình vào vali, kéo vali ra ngoài, Lãnh Mạch và Dạ Minh đã xuất hiện trong nhà trọ, Lãnh Mạch đi tới xách vali giúp tôi, tôi đi theo bọn họ ra cửa, quay đầu nhìn một lần cuối cùng, căn nhà trọ nhỏ mà tôi đã ở 3 năm.
Năm tôi 17 tuổi, đã một mình ra ngoài đi học, đi làm thêm, sống ở căn nhà trọ này. Dì chủ nhà trọ rất tốt, lúc đầu tôi chưa có tiền, dì ấy cho tôi ở trước rồi trả tiền sau, sau đó gặp được Tiểu Lị, Tiểu Lị là một chị gái nghiên cứu sinh có tính cách trầm ổn, khuôn mặt bình thường gia cảnh bình thường, nhưng là người ôn hoà lương thiện, giúp đỡ tôi rất nhiều trong cuộc sống. Tiểu Mỹ là sinh viên đại học, lớn hơn tôi hai khoá, tính tình hoạt bát cởi mở, chỗ có cô ấy thì sẽ có tiếng vui cười, gia đình cô ấy khá giàu có, thường hay mua đồ ăn ngon đồ hay ho cho chúng tôi.
Trong ba năm tôi trọ ở đây, Tiểu Lị và Tiểu Mỹ giống như chị gái ruột của tôi vậy, trước đây tôi rất tự tị, lại ít nói, họ bao dung tôi, chỉ bảo tôi, làm gì cũng dẫn tôi cùng đi chơi, có thể nói, tôi thoát khỏi ám ảnh gia đình, hoàn toàn dựa vào họ. Tôi rất yêu họ, rất yêu rất yêu.
Mà bây giờ, lại phải rời đi.
Tôi đi tìm dì chủ nhà trọ, cảm ơn sự chăm sóc bao năm qua, dì ấy vẫn không nỡ, cứ giữ lấy tôi, tôi uyển chuyển từ chối, không thay đổi quyết định của mình.
Dì ấy không giữ tôi lại nữa, nói với tôi: “Cô bé lớn rồi, có cuộc sống của riêng mình rồi, đây là chuyện tốt, con đường tương lai là của cháu, không ai có thể thay đổi được cháu, cháu hãy nhớ rằng, con người sống ngoài xã hội, nhất định không được quên lòng dạ lúc ban đầu và nguyên tắc của bản thân mình”
“Vâng, dì ơi, cháu hiểu rồi ạ” Lời mà dì chủ nhà trọ nói, tôi đều khắc ghi ở trong đáy lòng.
Sau đó, tôi chào tạm biệt dì chủ nhà trọ, rồi rời đi.
Còn Tiểu Lị và Tiểu Mỹ, tôi thấy, khi Tiểu Mỹ biết được sự thật, biết được tôi đã lừa cô ấy, chúng tôi….cũng không làm bạn được nữa.
Nghĩ rồi nghĩ, cũng có chút đau lòng.
Con người tôi ấy mà, có lẽ xác định, không thể có bạn bè.
Lãnh Mạch đặt vali của tôi vào cốp xe, gọi tôi lên xe, tôi vấn lưu luyến nhìn khu nhà một cái, rồi mới lên xe.
Sau đó, Dạ Minh cũng lên xe.
“Cút xuống.” Lãnh Mạch nói với anh ta.
“Không cút” Anh ta dính ở ghế sau: “Đã nói là phải giao đấu rồi, không giải quyết xong chuyện này thì anh đừng có hòng dứt được tôi ra! Hơn nữa, tôi vãn chưa nói mấy lời riêng tư với cô gái nhỏ nhà tôi, đúng không, cô gái nhỏ.”
“Hơ hơ hơ hơ'” Tôi trợn trắng mắt không muốn để ý tới anh ta.
Bàn tay đang đặt trên vô lăng của Lãnh Mạch, tức tới gân xanh nổi đầy ra rồi, tôi sợ anh ta tức lên liền bẻ luôn vô lăng quá.
Cả đường đều cãi nhau, có lúc Lãnh Mạch và Dạ Minh thật giống hai đứa trẻ, bọn họ lại có thể cãi nhau không dứt vì cái chuyện Áo sơ mi của ai đen hơn, tới nhà Lãnh Mạch rồi mà hai người vẫn đang cãi nhau, xe vừa dừng lại, hai người bọn họ bắt đầu đánh nhau.
Tôi vội vàng xuống xe trước, trốn khỏi trận chiến đã rồi nói tiếp.
Bị hai tên đàn ông này làm ồn, tâm trạng áp lực của tôi dường như cũng tốt hơn nhiều.
Họ đánh xong rồi, hai người lần lượt xuống xe, áo sơ mi của Lãnh Mạch và Dạ Minh bị đối phương kéo tới loạn cả lên, Lãnh Mạch kéo lại cổ áo đi mở cửa, Dạ Minh cầm vali cho tôi, ba người chúng tôi vào nhà Lãnh Mạch.
“Giao đấu giao đấu giao đấu!” Dạ Minh ồn ào không dứt.
“Được. Sau khi đánh xong, lập tức cút cho tôi!”
“OK được thôi, nếu tôi thăng, thì anh phải cút”“
Lãnh Mạch xắn tay áo lên, Dạ Minh cũng bắt đầu xắn tay áo.
Tôi trừng to mắt: “Stop! Hai người đừng có nói với tôi là, hai người….đánh nhau ở đây luôn nhé? !”
Hai người đàn ông cùng nhìn về phía tôi: “Sao thế, có vấn đề gì à?”
“Không phải chứ? !” Một đại nhân vật lạnh lùng nổi giận một cái là có thể khiến trời đổ mưa, một người đàn ông nóng bỏng tùy hứng có thể thuận tay thiêu rụi cả một cái thôn, đánh nhau ở trong một căn biệt thự nhỏ thế này? Xung quanh còn có rất nhiều biệt thự rất nhiều người khác đó có được không!
“Tôi bảo này hai người có thể đừng động tới những thứ vô tội, có thể tới một ngọn núi không có người đánh nhau không hả?”
“Không được!” Hai người đồng thanh nói: “Ngay ở đây, em làm trọng tài!”
Nói xong, hai người bắt đầu bày ra tư thế.
Không, phải, chứ!