Kỳ thứ hai năm thứ ba đại học đúng hạn mà đến.
Tiền báo danh tôi không hỏi cần riêng với ông chủ Trác. Tiền lắp đặt sửa sang mà anh ấy đưa cho tôi vẫn chưa dùng hết, nhưng anh ấy nhất định đưa tôi mười lăm triệu, tiền học phí của chúng tôi chưa đến mười hai triệu. Anh ấy nói, tiền lắp đặt sửa sang còn thừa tôi giữ lại dùng, nói tôi là thần giữ của, anh ấy không ngại cho tôi thêm một ít để tôi vui vẻ.
Ngày hôm báo danh, tôi từ ký túc xá cũ chuyển về ký túc xá ban đầu, những bạn nữ khác trong ký túc xá có cha mẹ cùng đến. Mỗi nhà đều mang theo không ít đặc sản quê hương, chia cho những người khác ăn.
Tôi không có đặc sản chia cho mọi người, cũng không có cha mẹ ở bên cạnh, mọi người nghe nói nghỉ hè tôi không về quê, mà ở thành phố A làm thêm, nhao nhao nói với con mình: “Con xem con gái nhà người ta giỏi giang biết bao, sao con cái gì cũng không biết?”
Tôi trước nay không tiếp lời, chỉ mình làm việc của mình, đến sau đó, tôi dứt khoát rời đi.
Ngồi xe đến căn nhà nhỏ của tôi ở một buổi chiều, đến chập tối mới quay trở về.
Trong ký túc xá, bố mẹ của các bạn nữ một số đã rời đi ngồi xe trở về quê, một số lại ở lại ở nơi tiếp đón trong trường học, dự định ngày hôm sau mới đi. Trong ký túc xá vẫn chỉ có sáu người chúng tôi.
Mỗi người bọn họ đều tràn đầy phấn khởi kể những chuyện đã xảy ra trong kỳ nghỉ của bọn họ, tụ họp với bạn cấp ba, được con trai theo đuổi…
Tôi nghe bọn họ nói, cũng chơi hình khối vuông của Nga trên điện thoại.
Khi tin nhắn điện thoại vang lên, bức tường đã xây loang lổ nham nhở đến mức rất cao trên điện thoại, tôi dứt khoát thoát trò chơi, mở tin nhắn.
[Đã báo danh chưa?]
Là ông chủ Trác, lúc đầu khi chúng tôi ở cùng nhau, anh ấy chưa từng gửi tin nhắn cho tôi, có chuyện liền gọi điện thoại.
Gần đây, từ khi chúng tôi có một cái “nhà”, anh ấy thỉnh thoảng cũng gửi tin nhắn cho tôi, đều là những lời không quan trọng, nhưng loại cảm giác được người khác nhớ đến này, khiến tôi rất yên tâm.
[Đã báo danh rồi, anh vẫn chưa ngủ à?] Tôi nhấn bàn phím.
[Chuẩn bị ngủ rồi, chỉ là hỏi chút tình hình của em.] Anh ấy trả lời.
[Tất cả đều tốt, bạn cùng phòng đang nói chuyện về cuộc sống trong kỳ nghỉ.]
[Em nói thế nào?]
[Em nói em câu được một chàng rể kim quy, vừa đẹp trai vừa giỏi giang. Bọn họ đang làm ầm lên muốn chàng rể kim quy mời ăn cơm.]
[Được. Em mời bọn họ ăn bữa ngon, anh trả tiền.]
[Đùa thôi, em không nói gì cả! Chỉ nghe bọn họ nói, anh ngủ sớm đi nha!]
[Ngủ ngon.]
[Ngủ ngon.]
Sau khi vào học, chuyện lớn đầu tiên của tôi chính là thi lại.
Lần này, tuy không nói được là thành tích quá xuất sắc, nhưng 88 điểm vẫn làm kinh ngạc đến giáo sư của chúng tôi rồi, dù sao, từ 53 điểm đến 88 điểm, gần như có thể nói là bước nhảy lớn.
Cô ấy nghi ngờ tôi gian lận, đặc biệt mời tôi đến văn phòng một chuyến. Sau khi vào văn phòng, cô ấy quan sát tôi một lượt trước tiên.
“Từ năm nhất đến bây giờ, số lần em lên lớp không nhiều, cũng chính là hai tháng cuối của kỳ học trước mới thấy em xuất hiện vài lần. Mỗi lần xung quanh đều vây quanh một đám con trai.”
Cây ngay không sợ chết đứng, hai tháng cuối cùng của kỳ học trước, tôi gần như không trốn tiết.
Còn về việc xung quanh bao vây một đám con trai, đó càng không phải là lỗi của tôi, không có ai quy định xung quanh tôi không thể có người ngồi.
Tôi không dám phản bác, chỉ cúi đầu xuống rất thấp.
“Bài thi này là em làm à?” Cô ấy chỉ vào bài thi của tôi.
“Giáo sư Châu, cô có thể đối chiếu nét chữ, đúng thực là của em làm.” Tôi nói.
“Em đọc thuộc bài “Ly Tao” đi.” Lời nói của cô ấy rất bình thản.
Tôi “vâng” một tiếng, tiếp tục bắt đầu đọc thuộc lòng: “Đế cao dương chi miêu duệ hề, trẫm hoàng khảo viết bá dung. Nhiếp đề trinh vu mạnh tâu hề, duy canh dần ngô dĩ giáng…”
Những từ ngữ khó hiểu, tôi lại đọc xong lưu loát không thiếu một chữ.
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy cô ấy nở nụ cười: “Để học thuộc bài khóa này, em đã tốn không ít công sức nhỉ?”
“Vâng.” Lúc đó tôi nằm mơ cũng là đang học thuộc “Ly Tao”.
Cô ấy lại cười: “Khi tôi giảng “Ly Tao”, em không lên lớp nhỉ?”
Tôi yên lặng.
“Bài khóa này, phải học thuộc chỉ là một đoạn trích.” Cô ấy nói.
Tôi…
“Nói như vậy, “Tiêu Dao Du” cũng có thể học thuộc cả bài rồi?” Cô ấy hỏi: “Đọc cho cô nghe thử.”
“Vâng. Bắc minh hữu ngư, kỳ danh viết côn. Côn chi đại, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã. Hóa nhi vi điểu, kỳ danh vi bằng…”
Hôm đó, giáo sư chỉ ra mấy bài văn cổ, bảo tôi đọc thuộc từng bài, tôi liền thật thà đọc, sau cùng, cô ấy hỏi: “Kỳ học này còn trốn tiết không?”
“Không ạ.” Tôi nói, tôi mới không muốn rõ ràng chỉ học đoạn trích nhưng lại học thuộc cả bài.
“Em có thể bảo đảm?” Cô ấy cười nhìn tôi.
“Em cam đoan không trốn tiết.” Tôi thề thốt chân thành.
“Được, đại biểu khoa của môn học này kỳ này do em làm!”