Đêm hôm đó tất nhiên là không ăn khuya, tôi ngồi ở ghế phụ, anh lái xe, xe hòa vào trong dòng xe cộ ở thành phố.
Tôi chỉ đường cho anh: Chỗ này là trường trung học của em, chỗ này là công viên, chỗ này là nhà máy rượu nào đó, bên kia có quảng trường, bên kia có một con sông, mùa xuân hàng năm có rất nhiều người đến thả diều ở đó...
Anh im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi tôi mấy vấn đề: Thành tích hồi cấp ba của em tốt không? Có bao nhiêu người con trai theo đuổi em? Có phải nhận được rất nhiều thư tình không? Em có chơi thả diều không?
"Em..." Tay tôi chống vào thành cửa sổ xe, đầu ngón tay đặt ở huyệt thái dương: "Chắc là... rất nhiều người thích em."
"Tại sao lại nói vậy? Con trai có thích em không mà em cũng không biết sao?" Anh Trác cười nhìn liếc qua tôi.
"Bạn bè chơi với em hình như cũng toàn con trai, con gái trong lớp hình như cũng không thích em lắm." Tôi rất buồn rầu.
"Không có ai thổ lộ à?" Anh Trác hỏi.
"Có rất nhiều thư tình không ghi tên, em cũng không biết là ai." Ngẫm lại chuyện ngày xưa, tôi liền thấy buồn cười.
"Em cũng không đáp lại, cũng không hỏi sao?" Anh hỏi lại, hình như cảm thấy rất hứng thú.
"Khi đó em chỉ muốn thi đỗ đại học! Làm gì có thời gian yêu đương? Nhà em đã như vậy, nếu em thi trượt đại học cũng chỉ có thể trở về, tìm đại một công việc, tìm đại một người để lấy, em không muốn về nên dốc hết sức để rời khỏi đó." Tôi ngừng một chút: "Chắc anh không biết, thành tích hồi tiểu học của em rất kém, cấp hai mới biết cố gắng. Trường học ở thị trấn khác biệt rất nhiều với trường học ở trên huyện."
Anh gật đầu: “Vẫn là em thông minh, may mà ra khỏi đó, nếu không thật khó tưởng tượng em sống cả đời trong căn nhà đó như thế nào."
"Đúng vậy!" Tôi thở dài một cái não nề: "Có đôi lúc em cảm thấy, tất cả những điều mà em đã trải qua, nhận lấy tất cả mọi trắc trở chỉ là để gặp anh!"
Nói đến đây, tôi cười nhìn sang anh.
"Cái miệng nhỏ này của em... Thật sự là càng ngày càng ngọt." Anh cưng chiều cười.
"Đúng vậy đó, nếu em không ngọt ngào, sao anh lại yêu em?" Tôi cũng càng lúc càng đáng yêu.
"Sau đó thì sao?"
"Cái gì sau đó?"
"Những người con trai đã theo đuổi em ấy."
"Ai mà biết được? Khi đó không có điện thoại, em cũng không có máy tính, tài khoản zalo là năm nhất đại học mới lập, hầu như cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người." Tôi cười: "Cho nên, có rất nhiều người nói, cấp ba là lúc tình cảm thuần khiết và đẹp nhất, đối với em thì lúc đó quả thật giống như hoa trong gương, trăng trên nước, nó chỉ tồn tại trong đầu em."
Nói đến đây, tôi chợt nhớ về buổi chiều lúc ngồi trên xe bus, vừa nhìn anh Trác vừa rời đi.
"Nếu có một ngày, em biến mất, anh có tìm em không?" Tôi chợt hỏi.
"Sao em lại biến mất?" Anh nghiêng đầu nhìn tôi, cười hỏi.
"Em nói là nếu như." Tôi gần như cố chấp hỏi.
"Đương nhiên anh sẽ tìm em." Anh buông tay phải khỏi vô lăng, nắm chặt lấy tay tôi: "Không phải em đã nói rồi sao? Em là bảo bối quan trọng nhất của anh. Nào có ai lại thờ ơ khi không thấy bảo bối nữa."
Tay anh rất ấm, tôi vốn có chút bối rối, lúc này mới hơi trấn tĩnh lại.
"Anh nhớ kỹ lời anh nói, nhớ đừng đánh mất em!" Tôi nói.
Anh cười nhưng không cho tôi câu trả lời chắc chắn, tôi thấy nụ cười bên môi anh rất nhạt, có cảm giác chỉ là thoáng qua, trong tim tôi bỗng gợn lên sự hoảng hốt.
Anh từng nói: Tiểu Như, anh hy vọng em hạnh phúc.
Anh từng nói: Tiểu Như, anh hy vọng em bay thật cao.
Anh từng nói: Tiểu Như, cuộc sống thật nhiều màu sắc, anh hy vọng em có dũng khí để nếm thử, hy vọng em không sống phí hoài cuộc đời này...
Chỉ có anh chưa từng nói, Tiểu Như, cuộc đời của em sẽ luôn có anh trong đó…
Anh từ xưa tới nay chưa từng hứa hẹn tương lai với tôi.