Vào ngày phỏng vấn, anh Trác từ nhà trọ nhỏ của tôi đến công ty, quả nhiên anh mặc chiếc áo sơ mi xám kẻ ca rô mà tôi thích nhất, cùng với quần âu màu xám và đeo một cặp mắt kính.
Tôi thì mặc một chiếc váy ngắn màu đen, đây là chiếc váy mà anh Trác đã chọn cho tôi.
Anh ấy nói, vì phải chụp ảnh nên chắc là hầu hết người trong công ty sẽ mặc màu sáng, hơn nữa tôi còn trẻ, da lại trắng, mặc đồ đen sẽ càng nổi bật.
"Không cần phải chụp em đâu! Cứ chụp những người khác là được rồi." Tôi nói.
"Vậy sao được? Em là người đẹp nhất của công ty chúng ta mà." Anh Trác nói.
"Ủa? Anh cũng là người đẹp trai nhất trong công ty chúng ta, hai ta đứng chung một chỗ, không phải là trai tài gái sắc hay sao?" Tôi đẩy anh vào cạnh bàn ăn, đưa tay lên cởi hai cúc áo trên cùng của anh ra, ngón tay vuốt ve yết hầu anh.
"Em không muốn đi làm à?" Anh hỏi, giọng hơi khàn, yết hầu chuyển động lên xuống, trong ánh mắt dấy lên chút lửa.
"Muốn." Tôi lùi về phía sau một bước, ngón tay cũng rời khỏi cơ thể anh, nhìn anh với ánh mắt thuần túy của một người phụ nữ nhìn đàn ông: "Em cảm thấy như vậy càng gợi cảm hơn đó! Lát nữa nếu nhiếp ảnh gia đề nghị như vậy, anh có đồng ý không?"
"Tất nhiên là không." Anh tiến lên một bước, hé miệng, ngậm lấy môi tôi mút một hồi rồi mới chịu tách ra. "Chỉ có em mới được chiêm ngưỡng sự gợi cảm của tôi thôi, nếu như tạp chí xuất bản thì sẽ bị người khác thấy."
Anh vừa nói, vừa cài lại cúc áo: "Trước mặt người khác, tôi phải kín đáo chút chứ."
"Ngoan." Tôi thưởng cho anh một nụ hôn.
"Nếu tôi không ngoan, em không cho tôi ăn thì làm thế nào?" Anh cười, ánh mắt quét xuống phía dưới, như đang ám chỉ.
Tôi cũng cười, lúc này không thể tiếp tục trêu anh nữa, nếu không, với bản tính của “động vật ăn thịt”, anh có thể đè tôi xuống giường cả ngày mất.
Sau khi đến công ty, tôi nhìn xung quanh thì thấy ai nấy đều trang điểm rất lộng lẫy.
Không riêng gì những nam nữ đồng nghiệp ngồi trong khoang làm việc có vách ngăn, mà ngay cả các dì phụ trách quét dọn vệ sinh cũng mặc áo sơ mi hoa phong cách Hawai, còn đặc biệt làm tóc nữa.
Rất đẹp, trong rất hợp thời.
Tôi cảm thấy mình như con quạ đen lạc giữa rừng hoa.
Nhưng như vậy thì đã sao? Tôi không có ý định cùng ai khoe sắc, cứ làm một chiếc lá xanh là được rồi.
Đúng 9 giờ 20 phút, hai biên tập của tạp chí thời trang đến công ty chúng tôi, tôi xuống dưới tiếp đón, dẫn họ vào công ty sau đó đưa họ lên tầng hai đi dạo một vòng.
Sau khi mọi người hiểu rõ, chúng tôi mở một cuộc họp ngắn khoảng 10 phút.
Hai nhiếp ảnh gia của tạp chí tự mình chọn người, tự mình chụp ảnh, cả phỏng vấn cũng vậy, ngoại trừ các nhân vật cấp cao.
Còn như anh Trác, phó tổng giám đốc, hay thư ký Đinh thì do biên tập viên của hai tạp chí cùng nhau phỏng vấn, dù sao thì cả hai tạp chí của bọn họ đều cần một số thông tin cơ bản, nếu để những nhân viên bình thường đến phỏng vấn thì sẽ dễ xảy ra sai xót.
Khi tôi hỏi bọn họ có yêu cầu gì đối với người phỏng vấn, thì bọn họ không hẹn mà cùng trả hai chữ: Phải đẹp.
Tôi nghẹn lời, đúng là một thế giới coi trọng bề ngoài.
"Khương Kha, tôi sẽ để dành trang bìa cho cô!" Biên tập tạp chí A nói.
"Tôi cũng giữ lại trang bìa cho cô!" Biên tập tạp chí B lập tức nói: "Trước khi gặp mặt thì chỉ nghĩ chắc cô cũng xinh đẹp, nhưng không ngờ cô lại đẹp tới như vậy!"
"Công ty chúng tôi còn có rất nhiều người đẹp, các chàng trai cũng xuất sắc lắm nha!" Tôi vội vàng nói.
"Yên tâm đi, sẽ chụp cho các cô thật đẹp." Biên tập tạp chí A vỗ vỗ vai tôi nói: "Hiện tại người làm tôi lo lắng nhất là tổng giám đốc Trác của các cô, lỡ anh ấy không đẹp trai như cô nói thì phải làm sao?"
"Cho dù không đẹp trai cũng không thành vấn đề, điều tôi lo lắng chính là khí chất." Biên tập tạp chí B nói.
Tôi cười: "Với mắt nhìn người của tôi, mọi người còn lo gì chứ?"
"Nói cũng đúng!" Hai biên tập viên cùng cười "Đợi lát nữa gặp người thật sẽ biết, cho dù không đẹp trai, khí chất hơi kém cũng không sao cả, nhiếp ảnh gia của chúng tôi sẽ tìm góc độ đẹp nhất để chụp."
Tôi “ừ” một tiếng rồi nói một câu bí hiểm: "Tôi chỉ sợ lúc các cô nhìn thấy anh ấy sẽ hét chói tai thôi."