“Chính là Trương Trạch Thiên, cái vị nhà họ Trương thi vào trường đại học với số điểm tuyệt đối sao?”
“Trời ạ, học trưởng Trạch Thiên đẹp trai quá đi mất!”
Trong sự hâm mộ của mọi người, một nam sinh mặc lễ phục màu đen, đẹp trai giống như vương tử chậm rãi đi vào hội trường, vị nam sinh này vô cùng bất phàm, là con cả của ông trùm bất động sản nhà họ Trương ở Thành Nam của đế quốc.
Trương Trạch Thiên là học trưởng năm hai, từng nổi tiếng là thiên tài, là một trong số ít những cậu ấm nhà giàu thi đỗ vào đại học Kinh Đô bằng chính thực lực của mình, 750 tuyệt đối, lúc trước từng đè đầu một đám học bá (sinh viên giỏi), là một truyền kỳ của trường học, cộng thêm tác phong nhanh nhẹn, vẻ ngoài điển trai, hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người.
Loading...
Đây cũng là bạn trai trước của Giang Mộng Nhàn.
Nhưng đây cũng là chuyện của rất lâu, rất lâu trước kia rồi...
Trương Trạch Thiên nhanh chóng đi đến, bình thản hưởng thụ ánh mắt kinh diễm của mọi người, trầm ổn đoan trang, gần như hoàn mỹ, bỗng nhiên, anh ta như cảm nhận được ánh mắt quen thuộc trong đám người, nhưng chờ đến lúc anh ta quay lại tìm kiếm thì ánh mắt kia đã biến mất.
Dường như anh ta thấy được Giang Mộng Nhàn.
Giang Mộng Nhàn, bạn gái trước của anh ta, bọn họ vốn hẹn cùng nhau thi vào đại học Kinh Đô, tốt nghiệp đại học rồi sẽ đính hôn, nhưng lại không nghĩ tới, anh ta vẫn còn giữ lời hứa trước kia, mà cô thì đã ở bên người đàn ông khác, lại còn mang thai nữa...
Ánh mắt Trương Trạch Thiên thâm trầm, cố gắng vứt bỏ hình ảnh của Giang Mộng Nhàn ra khỏi đầu mình, loại phụ nữ tâm cơ thâm trầm, không tiếc tất cả cho dù có phải bán đứng thân thể cũng muốn bò lên này không xứng với anh ta!
“Anh Trạch Thiên, anh đến rồi!” Giọng nói mang theo vui vẻ như chuông bạc thanh thúy vang lên, một cô gái mặc váy ngắn qua gối bước nhanh như chạy tới chỗ Trương Trạch Thiên, trông không khác gì tinh linh bé nhỏ sung sướng lao đầu vào trong lòng Trương Trạch Thiên, khiến cho một đám nữ sinh ghen tị đến mức phải hít khí lạnh.
Thấy nữ sinh như tinh linh kia chạy đến, ánh mắt Trương Trạch Thiên nhìn đến trang phục thời thượng hàng hiệu trên người cô gái, vô tình nghĩ đến Giang Mộng Nhàn.
Lưu Xuyến Thiển làm bộ làm tịch thở dài một tiếng: “Anh Trạch Thiên, anh nói xem, liệu có khi nào Mộng Nhàn cũng thi đỗ vào đại học Kinh Đô không? Chúng ta còn có thể nhìn thấy cậu ấy không? Nàng năm đó thành tích của cậu ấy tốt như vậy, thi đỗ đại học Kinh Đô là chuyện dễ như trở bàn tay!”
Trên mặt Trương Trạch Thiên lộ vẻ chán ghét, còn chưa nói gì, Trương Dao Dao đã bĩu môi xùy một tiếng mỉa mai: “Chuyện cậu ta mang thai quậy lớn như vậy, sau khi bị trường học đuổi học làm gì còn trường nào dám nhận cậu ta nữa? Con quỷ nhỏ đó có tiền đóng học phí sao!”
Nhà họ Trương vẫn luôn không đồng ý cho Trương Trạch Thiên và vịt con xấu xí Giang Mộng Nhàn này ở bên nhau, cái loại tiện nhân giống cô muốn gả vào nhà giàu có này nhiều vô số kể, Trương Dao Dao đặc biệt ghét cô, trong giọng nói đều để lộ sự chán ghét nồng đậm, Lưu Xuyến Thiển vội nói : “Dao Dao, cậu đừng nói vậy, lúc trước Mộng Nhàn nhất định là có nỗi khổ bất đắc dĩ nào đó! Có lẽ chuyện căn bản không phải như chúng ta nghĩ đâu.”
Trương Trạch Thiên lắc đầu, cưng chiều nhéo cái mũi của Lưu Xuyến Thiển: “Em đó, vẫn luôn tốt bụng ngây thơ như vậy!”
“Anh Trạch Thiên...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Xuyến Thiển đỏ bừng, giống hệt nai con thẹn thùng, thuần khiết không tỳ vết.
Đúng lúc này, loa phóng thanh truyền tới một giọng nói : “Mời tân sinh viên phía dưới lên phát biểu, bạn học Giang Mộng Nhàn khoa luật lên sân khấu đọc diễn văn.”
Một nữ sinh dáng người cao gầy tràn đầy tự tin đi lên sân khấu, đứng ở trước mặt mấy ngàn tân sinh viên, chiếc áo hở rốn của cô gái khiến cô trở nên vô cùng khác biệt, nổi bật trong một đám thiên kim tiểu thư quy củ.
“Mộng Nhàn!” Cho dù cô đã thay đổi rất lớn, nhưng Trương Trạch Thiên chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra được!
Lưu Xuyến Thiển ngồi bên khẽ sửng sốt, sau đó trong đáy mắt phủ đầy sương mù.