Liên Hi Hoàn uống một ngụm rượu, sau đó hôn lên cái miệng nhỏ của Giang Mộng Nhàn, chậm rãi đẩy rượu trong miệng mình sang miệng cô, sau này nghĩ lại, nụ hôn đầu tiên của bọn họ tràn ngập mùi hương của Laffey thuần hậu 82 năm.
Vừa hôn xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Mộng Nhàn ửng đỏ, cô lấy hết dũng khí nói chuyện hôm nay, không nghĩ tới Liên Hi Hoàn nghe xong, chỉ cười thần bí nói : “Gọi một tiếng chồng, tôi giải quyết chuyện này cho em.”
Giang Mộng Nhàn cao hứng, vô cùng ngoan ngoãn gọi : “Chồng ơi!”
“Lại gọi tiếng nữa?”
“Chồng!”
Liên Hi Hoàn như si như say hôn cô, thuận thế đè người cô xuống, đương lúc mọi chuyện như tên đã lên cung...
Loading...
“Ông chủ, anh Tần và thầy Lăng đã đến, chừng nào anh xuống đón tiếp ạ!” Tiểu Xuân ở ngoài cửa vội vã nói vọng vào.
Liên Hi Hoàn đang vác súng ra trận nghe thế thì nhíu mày: “Bảo bọn họ chờ!”
Tiểu Xuân lại chạy xuống lâu, một lúc sau lại chạy lên, lúc này, hai người trong phòng vừa đến khoảnh khắc mấu chốt, Liên Hi Hoàn đang thăm dò chuẩn bị tiến công, Giang Mộng Nhàn cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị, ôm lấy bả vai anh.
“Ông chủ, anh Tần nói có chuyện gấp muốn tìm anh! Gấp lắm rồi! Nếu anh còn không xuống, bọn họ sẽ lên đây!” Tiểu Xuân liên tiếp gõ cửa.
“Cái đệch!”
Liên Hi Hoàn thấp giọng mắng một tiếng, nhìn thân hình tuyết trắng của Giang Mộng Nhàn đang nằm trên cánh hoa hồng, vô cùng mê người, anh nhịn xuống, đứng dậy, mặc quần áo đi xuống lầu.
Giang Mộng Nhàn như cá nằm trên thớt, vẻ mặt thẩn thơ mặc cho người xâu xé.
Cô quấn chăn, lăn hai vòng mới thấy được cái thùng dọa người kia.
Cô cảm thấy mình nên chuyển đến ở trong trường học, không thể ở nhà được nữa, Liên Hi Hoàn vừa về, linh khí của cô chắc sẽ bị anh mài mòn đến chết mất!
Cô lại lăn lộn một hồi, Tiểu Xuân chạy đến nói : “Bà chủ, ông chủ bảo cô xuống tầng gặp khách.”
Giang Mộng Nhàn rất không tình nguyện rời giường, mở tủ quần áo tìm đồ, trang phục của cô đã số đều là đồ hở rốn, cô cũng không biết vì sao lại thích mặc loại đồ này nữa, nhưng hôm nay mở ra lại thấy tất cả đồ của cô đều được thay bằng trang phục chính quy, vô cùng chỉnh tề.
“Quần áo của tôi đâu?”
Tiểu Xuân yếu ớt nói : “Ông chủ vừa về đến đã nói, đổi hết tất cả bằng đồ ông chủ mua cho cô!”
Giang Mộng Nhàn trợn ngược hai mắt, biết ngày lành của mình cuối cùng cũng hết rồi.
Nhưng cô vẫn tự an ủi mình︰Nói chung thì vẫn tốt hơn là ở gầm cầu!
Cô tiện tay tóm lấy một chiếc váy trông có vẻ quy củ, cô rất không thích mặc loại váy này nhưng giờ thì không thể không mặc.
Lúc này dưới lầu, phòng khách đã ngồi ba người.
Liên Hi Hoàn, Lăng Vân và Tóc Vàng.
Tóc Vàng Tần Phiến cười vô cùng khoa trương: “Ha ha ha, sách sử ghi danh, cuối cùng Liên Hi Hoàn cậu cũng đập tan được lời nguyền rủa này rồi hả? Nhanh gọi người xuống cho tôi nhìn xem rốt cuộc là loại khủng long tiền sử nào mà có thể trấn được cái mạng đến chó cũng bị khắc phải rụng lông như cậu!”
Liên Hi Hoàn lấy ra một điếu thuốc, tao nhã nhả một vòng khói, trong mắt đều là sát khí, cái chuyện gấp mà bọn họ nói chính là vì đến xem ‘Gà Con’ mà Liên Hi Hoàn tâm tâm niệm niệm sao?
Liên Hi Hoàn đắc ý liếc Tần Phiến một cái: “Sẽ nhanh chóng cho cậu xem thôi, không cần quá hâm mộ.”
Tần Phiến : “Cắt, tôi không có hứng thú với người của cậu, tôi chỉ có hứng thú với cô em chiều này thôi! Đủ hoang dã, đủ thú vị, tôi thích!”
Lăng Vân ngồi bên mặt mày vẫn xám xịt, xem ra còn chưa tỉnh lại sau cú say xe cơn chiều : “Thôi đi, người ta không nhất định không thèm để ý đến cậu!”
Tần Phiến không vui nói: “Sao có thể ! Cô ấy còn tặng tôi nụ hôn gió kìa, hôn gió đó, các cậu có không!”
Nghe đến hai chữ hôn gió, trên trán Liên Hi Hoàn liền nổi gân xanh, anh dặn dò Hắc Bát : “Nhanh đi mua một thùng bao cao su dự phòng nữa!”
Hắc Bát gật đầu, hơn nữa còn yên lặng mặc niệm thay cho Giang Mộng Nhàn ở trong lòng...