“Bác sĩ.” Giọng nói cô run rẩy, đáy mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc: “Bà không nhầm chứ? Sao tôi có thể mang thai hai tháng được?”
Bác sĩ nhìn vào ánh mắt của cô, cũng cho là mình hoa mắt nên nhìn sai kết quả, bà lại cúi đầu nhìn kỹ tờ xét nghiệm trên tay: “Không sai, cô mang thai rồi. Tôi làm trong ngành bao năm nay, nhìn tờ siêu âm là biết rõ mấy tháng, cô đã mang thai 2 tháng không sai đâu.”
“Bác sĩ, bà nhìn kỹ lại một chút, có phải kết quả siêu âm có vấn đề không?”
Bác sĩ nghe xong có hơi không vui, đây là nghi ngờ trình độ nghiệp vụ của bệnh viện bọn họ sao?
“Cô gái này, đây là một trong ba bệnh viện đứng đầu thành phố, nếu như cô cảm thấy kết quả kiểm tra này sai, cô có thể đi kiểm tra lại một lần nữa. Nhưng mà bệnh viện chúng tôi nhiều năm nay chưa bao giờ xảy ra nhầm lẫn, xin hãy tôn trọng trình độ nghiệp vụ của chúng tôi.”
Lời này của bác sĩ như đã kết án cô tội ‘Tử hình’. Sắc mặt Thanh tái nhợt, vẻ mặt như sắp khóc. Cô cầm tờ kết quả khám thai, mất hồn mất vía đi ra ngoài.
Nhìn thấy cô như vậy, bác sĩ đoán chắc là cô gái này vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để làm mẹ.
Dạng người một mình lẻ loi đến bệnh viện kiểm tra như cô, bà cũng thấy rất nhiều.
Người trẻ tuổi không biết kiềm chế, người cha lại không chịu trách nhiệm, có lẽ đứa bé này không thể tồn tại rồi.
Bác sĩ thở dài tiếc nuối.
Thanh thất hồn lạc phách rời đi, cô ngồi trên ghế ở ngoài hành lang bệnh viện, hai mắt vô hồn nhìn tờ siêu âm, trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói ‘Mang thai hai tháng’ của bác sĩ.
Nói cách khác, sau khi anh mất tích được một tháng, cô đã mang thai.
Nhưng trong một tháng sau khi anh mất tích, cô đang ở nước ngoài du lịch các nước, mà bản thân có cùng người nào làm bậy chẳng lẽ cô còn không rõ sao?
Không lên giường với đàn ông, cô mang thai kiểu quái gì?
Sinh sản vô tính à?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, xác suất bệnh viện mắc sai sót rất nhỏ, là một trong ba bệnh viện đứng đầu thành phố thì lại càng cẩn thận hơn. Chuyện này không quan trọng, quan trọng là chồng mất tích 3 tháng, mà cô lại mang thai 2 tháng, phải giải thích với anh ta kiểu gì đây.
Chuyện này không thể giấu lâu được.
Bé con trong bụng đã được hai tháng, qua thêm một tháng nữa, nếu dùng lý do béo lên để che giấu thì cũng không ai tin, nếu anh mà biết cô cho anh ta một cái sừng…
―― “Giết, chặt nhỏ, ném xuống biển.”
Những lời nói vô cùng tàn bạo của anh ta cứ quanh quẩn trong đầu cô, càng nghĩ càng thấy đây chính là kết cục sau này của mình.
Có người đàn ông nào có thể chấp nhận người phụ nữ của mình phản bội, thậm chí còn mang thai chứ?
Huống chi người đàn ông này còn là vai ác.
Anh ta chắc chắn sẽ không tha cho cô đâu.
Tay Thanh che phần bụng dưới, im lặng nghẹn ngào.
Bảo bảo, con đầu thai vào bụng người nào cũng được, sao cứ phải chui vào bụng mẹ chứ, mẹ cũng không thể cho con một tương lai tốt đẹp được. Nếu như con bị bại lộ, hai mẹ con mình chỉ sợ không gặp được ánh sáng mặt trời ngày mai.
Không được, cô phải nghĩ cách, đứa bé trong bụng này tuyệt đối không thể để anh ta biết.
Nếu không thì…
Thật là quá tàn nhẫn!
Anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cho bảo bảo, nói không chừng lúc biết rõ chân tướng, tức giận đùng đùng, một phát đá liền…
Cô không dám nghĩ tiếp nữa.
Ông trời thật biết chơi cô, trong ba tháng đó cô vô cùng an phận thủ thường, không làm gì trái khuôn phép, sao có thể mang thai hai tháng được?
Không đúng, từ từ đã.
Dường như cô nghĩ tới điều gì.
Mặc dù cô chưa từng làm gì trái khuôn phép, nhưng không phải trước đó đã phát sinh một chuyện rất kỳ lạ sao?
Khi cô ngủ một giấc tỉnh dậy, lại thấy dấu đỏ đầy người, mà dấu đỏ kia giống như bị người…
Lúc ấy cô còn tưởng hồn ma của anh làm, ngày hôm sau cô lập tức mời một người được gọi là thầy cúng về làm phép cho anh sớm đi đầu thai.
Nhưng bây giờ anh đã trở về, vốn dĩ không hề chết. Cũng chứng minh lời ông thầy đó nói chỉ là lừa gạt, cho nên nói cách khác, lúc ấy trong phòng thật sự có một người đàn ông, nếu không những vết đỏ hoang đường trên người cô, làm sao có thể giải thích đây!
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đêm hôm đó là khả nghi nhất, khoảng thời gian sau cũng chưa từng xảy ra chuyện tương tự.
Mang thai cũng không phải chuyện một mình cô có thể làm được, nhất định là do tên khốn nào đó cố ý đánh thuốc mê mình, sau đó lại… Nếu không, sao cô có thể ngủ say như lợn chết mà không có tí cảm giác nào chứ!
Nhưng mà an ninh trong khu biệt thự nghiêm ngặt, đã nhiều năm chưa từng xảy ra chuyện gì, sao có thể để một người đàn ông lạ mặt đi vào, hay là chui vào trong biệt thự được?
Rốt cuộc là ai chứ?
Minh sải bước đi về phía cô.
“Chị dâu, tôi mua cháo cho chị, nhân lúc còn nóng chị mau ăn đi.”
Cô chậm chạp dùng ánh mắt khó nói thành lời nhìn về phía cậu, hơi híp mắt, sâu sa nói: “Minh, làm phiền cậu rồi.”
“Không sao, là việc em nên làm. “
Giữa lúc không kịp chuẩn bị, cậu đã bắt gặp ánh mắt sâu sa đầy ẩn ý của cô, chỉ là cậu không hiểu cho lắm: “Chị dâu, chị…sao thế?”
“Cậu thích kiểu con gái như nào?”
Minh hơi giật mình, có chút không hiểu cô đột nhiên hỏi chuyện này là có ý gì.
Nhưng thật sự tim cậu cũng bị câu nói này làm cho đập mạnh. Cậu còn rất trẻ, mặc dù đi theo bên cạnh anh Thiện bảy năm, nhưng bản lĩnh vẫn chưa đủ, cũng không thể gặp chuyện không loạn, đa mưu túc trí như anh. Cậu lập tức chột dạ dời ánh mắt sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Chị dâu, chị hỏi cái này để làm gì?”
Thanh là phụ nữ, số đàn ông cô gặp còn nhiều hơn so với số phụ nữ mà cậu đã từng gặp. Cậu có thể không hiểu rõ phụ nữ, nhưng cô lại rất hiểu rõ đàn ông.
Vẻ mặt này, ánh mắt này, giọng điệu chột dạ này, không phải là đang trắng trợn nói cho cô biết, cậu ta có ý với mình sao?
Khu biệt thự lớn như vậy, người lạ đương nhiên sẽ không vào được. Biệt thự nhà họ Vũ lại có hệ thống bảo an, làm sao có thể để người lạ lẻn vào rồi chui vô phòng cô được?
Trừ khi, là người quen gây ra.
Mà người quen này, không phải cậu ta là đáng ngờ nhất sao?
Cô biết cậu có thiện cảm với mình, thậm chí là có thích mình, nhưng cô cũng hiểu cậu ta không phải là loại người làm bậy như vậy, cô còn là chị dâu của cậu ta, sao cậu ta dám mơ tưởng đến cô khi Thiện vừa mới chết được? Còn dám làm bậy nữa?
Rốt cuộc có phải cậu ta làm không?
“Sao vậy?” Thanh mỉm cười nói: “Lúc trước Thiện có nhắc với tôi chuyện này, cậu cũng không nhỏ, nên tìm một người bạn gái rồi. Cậu nói cho tôi biết mình thích kiểu phụ nữ nào, tôi có thể giúp cậu để ý.”
Môi Minh mím chặt, dường như không muốn nói tới đề tài này nữa: “Chị dâu, tạm thời tôi vẫn chưa muốn tìm bạn gái, chuyện này để sau hãy nói đi.”
“Không sao, cậu cứ nói với tôi thích kiểu phụ nữ thế nào là được.”
“Tôi…”
“Ví dụ như tính cách thế nào, vẻ ngoài ra sao, nói một chút đi, tôi cũng không phải người ngoài.”
Cô ép hỏi, chỉ dăm ba câu cậu ta đã chống đỡ không được, thì thào mở miệng: “Tôi thích người có tính cách dịu dàng một chút, tóc dài, mắt to.” Nói xong ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía cô: “Lúc cười cũng rất đẹp.”
Thanh mỉm cười: “Tôi cười trông thế nào?”
Cậu gật đầu: “Rất đẹp.”
Đều đã biểu hiện rõ ràng như vậy, nếu như cậu ta không thích mình, cô lập tức đi đầu xuống đất.
Ở trên đường trở về, cô dùng ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu, việc này tám đến chín mươi phần trăm là do cậu ta làm ra. Trừ cậu ta ra, cô thật sự không nghĩ được ai có thể vượt qua muôn vàn hệ thống an ninh, lẻn vào phòng mình cả.
Nhưng cái này chỉ là suy đoán của cô mà thôi, rốt cuộc có phải hay không thì còn phải xác minh đã.
Minh ngồi đằng trước lái xe, dường như suốt quãng đường có cái gai sau lưng. Thỉnh thoảng cậu vô tình nhìn vào kính chiếu hậu, thì bắt gặp ánh mắt sáng rực của cô, làm cậu lo sợ bất an, chột dạ cực kì.
Không phải chị dâu đã nhìn ra được cái gì rồi chứ?
“Minh, mấy bữa nay tôi nôn khan, lại ham ngủ, tôi còn tưởng mình đã mang thai rồi chứ.”
Cậu sững sờ: “Vậy kết quả kiểm tra thế nào?”
Cô nhìn cậu lo lắng nắm chặt tay lái, đáy lòng lại càng tin chắc vào suy đoán của mình.
Cô điềm nhiên như không có việc gì nói: “Không sao, chắc là dạ dày có chút vấn đề, lại thêm đêm nào cũng ngủ không ngon.”
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Chị dâu không sao là tốt rồi.”
Thật vất vả mới đưa cô về tới nhà, cậu ta đến cửa cũng không vào, trực tiếp lái xe rời đi.
Cô nhìn đuôi xe dần dần biến mất kia, khẽ vuốt bụng dưới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bảo bảo, chờ mẹ, trước khi chết, mẹ nhất định sẽ giết chết thằng cha khốn nạn của con!”
――――
Buổi chiều, Thanh lấy cớ không tìm thấy sợi dây chuyền trị giá 11 con số của mình đâu, để vào nơi kiểm tra camera trong khu biệt thự. Cô nhớ rất rõ ngày tháng, bởi vì tối đó là bữa tiệc sinh nhật của ba cô.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên chính là, cô xem hết toàn bộ camera giám sát tối hôm đó, cũng không phát hiện bất cứ một ai tiến vào biệt thự. Cô lại lật xem lại video giám sát của hai ngày trước và sau tối hôm đó. Trong video ghi lại rõ ràng, buổi chiều ngày hôm sau Minh mới tới biệt thự.
Nói cách khác, việc này chẳng liên quan qué gì tới cậu cả.
Con mẹ nó, điên mất thôi.
“Cô có thể miêu tả kỹ hơn về sợi dây chuyền kia không? Hoặc là cô cho tôi xem ảnh sợi dây chuyền cũng được? Xin hãy yên tâm, công ty chúng ta nhất định sẽ truy xét ngọn nguồn.”
Thanh cười cười: “Đợi lát nữa tôi về nhà tìm lại xem, có thể tôi đã đánh rơi nó ở đâu đó. Nếu thực sự không tìm được, tôi sẽ liên hệ với các anh.”
“Được.”
Cô mất hồn mất vía trở về biệt thự.
Không phải Minh, vào đêm đó cũng không ai bước vào biệt thự, cho nên dấu đỏ khắp người cô… Không, có lẽ là mẩn đỏ, cô thật sự bị dị ứng sao?
Nếu là dị ứng, sao có thể to như vậy?
Cô lòng như tro tàn ngồi trên ghế sofa, nghĩ đến các kiểu chết sau này của mình, có phải anh ta cũng sẽ băm nhỏ rồi ném mình xuống biển không?
Dù sao cũng là vợ chồng ba năm…
Nhưng mà không phải Kiều cũng ở bên cạnh anh ta bảy năm sao. Sau khi cô ta phản bội, anh không hề chớp mắt hay nhớ chút tình cũ nào, trực tiếp chặt mất đường lui của Kiều.
Quan trọng hơn là, cô ta chỉ là mưu cầu tài sản chưa thành công, còn bà đây là vượt giới hạn đã đành, còn mang bầu đứa con của người khác, anh ta sẽ tha cho cô sao?
Nếu cô giải thích rằng chính cô cũng không biết đứa bé này từ đâu tới, anh có tin cô không?
Có ngu mới tin á!
Không một người đàn ông nào tin tưởng lời bào chữa của người phụ nữ mang thai con kẻ khác cả.
Xong xong, lần này cô là thật sự toang rồi.
Theo phong cách làm việc của anh ta, cô chắc chắn sẽ bị thầm lặng giết chết, anh ta tuyệt đối sẽ không để một người phụ nữ hồng hạnh vượt tường có cơ hội làm hỏng danh tiếng của mình!
“Chồng ơi, em có chuyện này muốn nói với anh.”
Cô bắt chước giọng điệu của anh ta, thấp giọng nói: “Chuyện gì, nói đi.”
“Em mang thai rồi.”
“Mấy tháng?”
“Hai tháng.”
Không được không được, nói như vậy còn dễ chết hơn.
Cô hắng giọng, “Chồng à, em mang thai rồi, được ba tháng.”
“Ba tháng? Sáng mai anh với em tới bệnh viện kiểm tra kỹ hơn.”
Hình như còn tới gần cái chết hơn.
“Chồng ơi, em mang thai rồi, được ba ngày.”
“… ?” Ai ba ngày kiểm tra ra có thai?
“Chồng à, trong ba tháng anh mất tích, em đã mang thai, nhưng mà anh yên tâm, đứa bé trong bụng chính là của anh!”
“…”
Càng nói càng thấy thiểu năng.
Cô âu sầu khổ sở, cô đang xem anh ta thành tên ngốc mà lừa gạt sao?
Nếu cô thật sự xem anh thành tên ngốc mà lừa gạt, thì anh sẽ tình nguyện vui vẻ làm tên ngốc để cô lừa sao?
“Sao thế? Vừa về nhà đã thấy em nhíu mày chán nản rồi.” Giọng nói của Thiện đột nhiên vang lên trong phòng, cô giật nảy mình. Vừa rồi cô nghĩ quá mức tập trung, anh vào phòng cũng không để ý.
“Chồng à, sao anh…sao hôm nay về sớm vậy?”
Anh không để ý đến vẻ mặt lo lắng của cô, trực tiếp cởi áo khoác, kéo lỏng cà vạt: “Chuyện của công ty đã giải quyết xong, nên hôm nay về sớm một chút. ” Thản nhiên liếc nhìn cô một cái, thấy trên trán cô lấm tấm mồ hôi: “Sao vậy? Em làm chuyện xấu gì rồi?”
Lời này chẳng qua là anh ta thuận miệng nói, nhưng khi truyền qua lỗ tai đang chột dạ của Thanh, cô không khỏi cho rằng anh đang hỏi tội mình.
“Em… Em sao có thể có chuyện gì chứ, em không sao, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi.”
Cô ân cần cầm áo khoác âu phục của anh treo lên, hỏi han ân cần: “Hôm nay anh đi làm có mệt không? Nếu mệt thì nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Cũng may là có thằng Minh giúp đỡ nên không mệt lắm.” Anh cảm giác được tối hôm nay cô không thích hợp lắm, hơi nhíu mày: “Rốt cuộc là làm sao? Nói thật đi.”
Thanh nào dám nói, cô thề son sắt: “Không sao, thật sự không sao cả!”
“Thật sự không sao chứ?”
“Thật sự không sao!”
“Hôm nay đi bệnh viện kiểm tra thế nào?”
“… Vẫn chưa có kết quả kiểm tra, hai ngày nữa em sẽ tự đi lấy, chắc là không có chuyện gì.”
Anh ừ một tiếng.
“Chồng à.” Cô ngồi không yên, tiến đến ngồi bên cạnh anh, thử thấp giọng dò hỏi: “Anh có thích trẻ con không?”
Thật ra điều mà cô muốn hỏi, là anh có thích trẻ con của người khác không?
Là kiểu không có quan hệ máu mủ, nhưng vẫn do vợ anh sinh ra, chỉ là không biết cha ruột là tên khốn nào thôi.
Ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn cô, trong đáy mắt có chút tìm tòi nghiên cứu, có nghi ngờ, còn có chút ít hiểu rõ.
Dưới ánh mắt này, cô toát hết mồ hôi lạnh, cười gượng nói: “Em chỉ tùy tiện hỏi một chút, anh không thích thì thôi.”
Đang chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, dọa cho linh hồn cô xém chút nữa bay đi mất.
Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp mập mờ của anh vang bên tai cô: “Làm sao? Muốn có em bé rồi?”