Khoảnh khắc anh xuất hiện trong sảnh tiệc, toàn bộ hội trường đột nhiên yên tĩnh, ngay sau đó giống như đâm vào tổ ong vò vẽ, tất cả mọi người nhìn anh với ánh mắt như gặp quỷ, thấp giọng thì thầm cùng người bên cạnh.
“Th… Thiện? Anh ta chưa chết sao?”
“Chẳng phải ba tháng trước, nghe nói du thuyền phát nổ, ngay cả xác cũng không tìm thấy sao?”
“Đội cứu hộ tìm kiếm ba ngày vẫn không thấy. Sau đó lại tìm kiếm liên tục trong một tháng vẫn không có tin tức gì. Sao hôm nay…”
“Nếu đã không có chuyện gì, vậy ba tháng nay anh ta sao vẫn không lộ diện?”
“Khó trách hôm nay vợ anh ta cũng tham bữa tiệc lần này…”
Nhiều người cảm kích: “Mạng anh ta thật sự rất lớn.”
Nhất thời, những người có mặt ở đây cũng chỉ dám nhìn anh từ xa, không dám tùy tiện tiến tới chào hỏi như lúc trước.
Tiếng thì thầm vẫn không ngừng.
Nhạc của bữa tiệc vang lên trầm bổng dưới sự nhắc nhở của nhân viên.
Anh bị vô số ánh mắt tò mò và kinh ngạc dò xét, anh lại không hề khó chịu, vẫn vô cùng bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn xung quanh hội trường, vẻ mặt mang theo nụ cười cợt nhả. Tiếng thì thầm cũng dần vơi đi.
Khi biết tin anh qua đời, từ góc độ lợi ích cá nhân mà nói, không ít người rất cao hứng.
Dù sao người này ở trên thương trường luôn luôn bá đạo, độc đoán, không nể mặt mũi ai.
Nhưng cũng có những người không cao hứng như vậy.
Bởi vì thành phố S, chỉ có Thiệu mới đủ khả năng đối kháng với anh. Trâu bò đánh nhau, bọn họ có lẽ còn có thể uống được một chút canh, nhưng nếu anh chết đi, Phan thị sẽ thống trị, bọn họ sẽ bị nghẹt chết trên con đường này. Không ai có thể chống lại, bọn họ chỉ có thể dựa vào Thiệu. Nếu như có quan hệ không tốt với anh ta, sau này một ngụm canh cũng không uống được.
Gần đây Thiệu có hành động rất lớn, sau khi anh chết, Phan thị chiếm ưu thế, ngay cả dự án cùng Vũ thị tranh giành hơn hai năm được đầu tư hơn triệu tỷ cũng trở thành vật sở hữu trong tay của Phan thị.
Sau một hồi bàn tán, có người tươi cười nghênh đón: “Anh Thiện, xin chào, tôi là Trình Tập Minh đến từ công ty PFT, nghe danh đã lâu, hôm nay lại có thể gặp mặt anh ở đây, thật là vinh hạnh.”
Anh khẽ ừ một tiếng, ánh mắt đang nhìn xung quanh hội trường cuối cùng dừng trên người cô, nhưng lập tức lại nhìn thấy những người đàn ông bên cạnh cô, anh nhíu mày tạo ra một vòng cung không vui.
Anh tỏ vẻ xa cách, lịch sự với Trình Tập Minh của công ty PFT: “Xin lỗi, tôi còn có việc không thể tiếp chuyện cùng anh được.”
Nói xong, cũng không đợi anh ta tiếp lời, anh đã nhấc chân bước nhanh về phía cô.
Cách khoảng hơn mười mét, bà Tuyết kéo tay Thanh, đứng bên cạnh thấp giọng nói: “Con à, chuyện gì xảy ra vậy? Cậu ấy… Sao con không nói trước với mẹ?”
Cô trầm mặc không nói gì, im lặng nhìn và thưởng thức anh đang từng bước từng bước đi về phía cô.
Anh là một người đàn ông ăn mặc rất khắc khe, quần áo nhất định phải được là đến mức không có một chút nếp gấp, áo sơ mi cũng nhất định phải phẳng phiu, cúc áo cũng được cài vô cùng cẩn thận. Hơn nữa dáng người anh rất khỏe mạnh, thân hình được bọc trong bộ âu phục. Cho dù trong bữa tiệc này có rất nhiều người đàn ông đẹp trai hội tụ, nhưng anh vẫn là người nổi bật nhất.
Mà người đàn ông này, âu phục trên người anh ta là do cô chọn, cà vạt là do cô thắt, phụ kiện cũng là do cô đeo, người đàn ông này trong ngoài đều thuộc về cô.
Vô số người phụ nữ nhìn anh với ánh mắt dò xét, ý cười trên khóe miệng cô càng thêm ngập tràn.
Đẹp trai quá!
Trong ánh mắt lặng lẽ nhìn ngắm, anh đã bước đến trước mặt cô.
Đôi mắt mơ hồ của bà Tuyết đã phản bội lại sự khẩn trương trong lòng, bà ấy chột dạ mỉm cười với anh: “Thiện, con… Chuyện gì đang xảy ra với con vậy? Ba tháng trước không phải…”
Anh nể mặt gọi một tiếng mẹ, nói: “Chuyện này sau này sẽ giải thích cho mẹ sau.”
Một tay anh siết chặt vai của cô, ánh mắt thách thức liếc nhìn mấy tên “Hộ hoa sứ giả” như Triệu, ánh mắt dần dần ảm đạm đi, giọng điệu không lạnh không nhạt, nghe không ra tình cảm gì: “Các vị, xưng hô thế nào?”
Thanh trong lòng nhảy dựng lên, bởi vì chột dạ, cô thiếu chút nữa lại hoảng sợ.
Nhưng mấy tên như Triệu ở trên thương trường, mưa gió thăng trầm gì cũng đã trải qua. Vì vậy, cho dù năm phút trước, trước mặt cô nói anh có nhân phẩm không tốt, nhưng hiện tại ai nấy lại vô cùng thản nhiên, tươi cười nghênh đón, cúi người chào: “Anh Thiện, xin chào.”
Thái độ của anh kiêu ngạo, lạnh lùng đánh giá Triệu vài lần, lúc này mới đưa tay ra bắt tay anh ta.
“Mấy vị vừa rồi nói chuyện với vợ tôi rất vui vẻ, không biết mọi người đang nói chuyện về đề tài gì?”
Cô nép mình vào lòng anh, khóe miệng nhếch lên ý cười nhạt.
Đang nói anh có người tình bên ngoài, nói nhân phẩm của anh không đúng đắn.
Nhưng cô không có can đảm nói ra.
Ngược lại Triệu có phản ứng rất nhanh, miệng lưỡi dẻo quẹo, so với ở trước mặt cô và anh, quả thực là hai khuôn mặt khác nhau: ”Anh ngàn vạn cũng đừng hiểu lầm, thật sự là cô ấy tối nay xinh đẹp quá chói mắt, nhịn không được mà muốn đến làm quen. Trò chuyện một lúc mới hiểu tại sao trước kia anh Thiện lại không mang theo vợ đi xã giao. Cô ấy quả thực rất ưu tú, tầm nhìn của anh cũng thật độc đáo.”
“Đúng vậy, hai người quả thực là một cặp trời sinh. Thật sự khiến tôi phải ghen tị, tôi chỉ kém anh Thiện hai tuổi. Nhưng hiện tại anh có sự nghiệp thành công, vợ đẹp bên cạnh. Có thể nói là sinh ra đã là người chiến thắng. Thật là đáng ganh tị.”
Cô yên lặng nghe mấy người này khen ngợi mình, hơn nữa còn khen đến rung trời lở đất, cảm giác này quả thực không tồi.
Ít nhất làm cho mọi người cảm thấy vui vẻ.
Cô không ngắt lời, Thiện cũng thỉnh thoảng nói một hai chữ, đáp lại một hai câu, toàn bộ cuộc trò chuyện đều lạnh lùng, nhìn không ra được cảm xúc.
Tất cả đều là Triệu và Sơn tự mình tạo ra một vở kịch độc tấu, đến đây cũng khó mà nói tiếp, nói được chục câu đã từ bỏ, liền bảo có việc đi trước.
Sau khi mấy vị ‘Hộ Hoa sứ giả’ rời đi, Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng nghĩ lại là mình lo lắng nhiều, mấy người này, nếu Thiện còn sống, ở trước mặt anh, bọn họ dù cho bị đánh chết cũng không thừa nhận có ý với cô.
Trước đây dù đã từng gặp cô, hay có nói chuyện trên Messenger, bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không nhắc tới.
Bà Tuyết không đứng vững, nhìn qua không thấy ông Quốc đâu, cười nói: “Thật là bố con lại đi đâu rồi, mẹ đi tìm ông ấy đây… ”
Có cái cớ rời đi.
Bà đi rồi, cũng chỉ còn lại hai người là anh và coi. Cô ôm lấy anh một cách thân mật, dựa vào anh rụt rè nhìn xung quanh, vẻ mặt giống như có chút sợ hãi, thấp giọng hỏi: “Thiện, anh đã xử lý xong chuyện của anh chưa?”
“Ừm.”
“Vậy… Khi nào chúng ta về nhà? ”
Thiện trầm ngâm nhìn cô, cũng không trả lời cô ngay lập tức, ngược lại lặng lẽ đeo lại chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô.
“Đeo lại rồi, thì không được làm rớt nữa.”
Đó là chiếc nhẫn cưới mà cô đã làm mất.
Chiếc nhẫn lạnh như băng đặt trên ngón áp út của cô, Thanh ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên ngón tay: “Cái này… Anh tìm thấy nó ở đâu vậy?”
Bản thân cô cũng không biết mình vứt ở đâu, sao anh lại tìm lại được nó bằng sức mạnh thần kỳ nào vậy?
“Không phải bị rơi xuống bồn cầu trong nhà vệ sinh sao? Anh đã cho người lấy nó ra khỏi ống thoát nước.”
“…” Cô cười nghẹn: “Cám ơn chồng, anh thật tốt, sau này em nhất định sẽ giữ gìn nó thật kĩ, sẽ không bị mất nữa đâu.”
Để thể hiện sự chân thành của mình, cô chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, giọng điệu chân thành.
Hội trường bữa tiệc xuất hiện ngày càng nhiều người, những người đến sau nghe tin anh vẫn còn sống. Ban đầu, bọn họ rất shock nhưng chỉ một lát đã vui vẻ chào hỏi anh. Dần dần, đã tụ tập một nhóm người bao quanh.
Kết quả đến khi Dương xuất hiện cũng không nhìn thấy Thiện, mà ở phía ngoài đám đông, anh ta đã nhìn thấy cô.
Chỉ một bóng lưng, Dương đã nhận ra ngay.
Anh bước nhanh, mang theo giọng điệu mừng rỡ, khẽ nói: “Thanh, hôm nay sao em lại tới đây?”
Cô quay đầu lại, còn chưa kịp trả lời, chồng cô – người đang bị đám đông bao quanh đột nhiên vòng tay qua eo cô ôm chặt, đôi mắt nhìn thẳng về phía Dương.
Đám đông đã giải tán.
Hai người đứng cạnh nhau.
Nụ cười trên mặt Dương cứng đờ khi nhìn thấy Thiện.
Đồng tử của anh ta đột nhiên co lại, ánh mắt nhìn về phía cô mang nhiều hoài nghi.
Trước kia anh ta ở nước ngoài nên vẫn chưa từng gặp qua Thiện. Sau khi về nước, Dương chỉ nhìn thấy di ảnh của anh trong phòng khách biệt thự Vũ gia.
Nhìn thấy di ảnh khiến anh ta cảm thấy có chút vui mừng rằng người này đã chết, hiện giờ vừa nhìn thấy anh, anh ta có cảm giác mối nguy càng lớn.
Thiện dường như đang tuyên bố chủ quyền, ôm chặt eo của coi, để cô dựa sát vào mình. Hai người dựa vào nhau vô cùng thân mật, anh dùng một ánh mắt căm thù ai nhìn cũng hiểu dò xét Dương.
“Vị này xưng hô như thế nào?”
Lông mày Dương nhíu chặt, hai tay rũ xuống nắm chặt thành quyền, tựa như không cam lòng, dường như đã hiểu được sự bất thường của cô vào hai ngày trước.
“Tôi tên Dương.”
“Chào anh, tôi là Thiện.”
Ánh mắt giao nhau, hai người đều không cho rằng đây là một cái bắt tay thân thiện.
Người bên ngoài không rõ sự việc, tỏ vẻ nịnh nọt nói: “Anh Thiện có vẻ không quen biết người trước mặt nhỉ. Anh ấy vừa về nước không lâu, hiện tại đang tiếp nhận Trần thị, giống như anh, hai người đều là tài năng hiếm có.”
“Ồ?” Thiện cười nói: “Xem ra trong ba tháng tôi không có ở đây, thành phố S xuất hiện không ít thanh niên tài giỏi như anh Triệu vừa gặp, còn có cả anh Sơn, bây giờ lại là cậu Dương đây, quả thực đều không tồi. ”
Anh nói những lời này có vẻ rất tự nhiên, nhưng vào ta cô lại có cảm giác không thể giải thích được.
Nhắc đến ai cũng được, nhưng sao lại nhắc tới ba người đàn ông có chút ‘tin đồn’ với cô.
Thanh dựa vào người anh, vẻ mặt càng thêm “cô đơn bất lực”.
“Ba tháng trước, anh mất tích trong vụ nổ du thuyền trên biển, hiện giờ lại nguyên vẹn đứng ở đây, thấy mạng thật lớn. Nhưng trong ba tháng đó, vợ anh đang rất đau lòng, thư ký của anh lại tìm thấy trong két sắt một bức di chúc. Tôi thật sự không hiểu vì sao anh đây lại tặng 30% tài sản của mình cho một người phụ nữ không liên quan gì đến mình. Anh làm như vậy có phải là rất quá đáng hay không?”
Dương vừa dứt lơi, mọi người xung quanh đều đang xì xào bàn tán.
Nếu Dương nói những điều này vì cảm thấy bất công cho cô, là bênh vực kẻ yếu, điều đó quả thực là không sai. Nhưng hiểu sâu mà nói, đây là chuyện riêng của Thiện, tài sản của anh giao cho ai, hoặc không cho ai đều là quyền tự do của anh. Chỉ có cô mới đủ tư cách chất vấn điều này, nhưng Dương và cô có quan hệ gì, anh ta có tư cách gì mà chất vấn anh ở đây?
“Quả thật chuyện này tôi căn bản không cần trả lời anh, nhưng vì tôi không muốn vợ mình hiểu lầm, tôi vẫn sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy.” Thiện nắm chặt lấy bàn tay đeo nhẫn của cô: ”Bản di chúc ấy là trợ lý của tôi – Kiều giả mạo, chuyện này tôi đã báo cảnh sát, giao cho bên đấy điều tra và xử lý, tôi tin rằng sẽ không lâu nữa sẽ có kết quả.”
“Giả mạo?” Có người đột nhiên hiểu ra: “Thì ra là vậy, tôi đã nói nhân phẩm của anh Thiện rất tốt, làm sao có thể không quan tâm đến cảm xúc của vợ mà lại có quan hệ bất chính với những người phụ nữ khác ở bên ngoài!”
Lời này vừa nói, đã có rất nhiều người đồng tình với ý kiến này.
Thanh cuối cùng cũng hiểu được lý do tại sao anh lại mang cô đến bữa tiệc này.
Không chỉ là muốn thông báo với thiên hạ “Trẫm còn sống”, cũng muốn làm rõ tin đồn ngoại tình trong hôn nhân của mình, dù sao nếu nhân cách của anh thật sự thấp kém sẽ ảnh hưởng bất lợi đến sự phát triển của công ty sau này.
Hơn nữa, anh không phải luôn phấn đầu nằm trong danh sách mười thanh niên xuất sắc sao?
Một người đàn ông mang tiếng ngoại tình trong hôn nhân chắc chắn không thể giành được danh hiệu tôn quý.
“Tôi giải thích như vậy, không biết anh đã hiểu chưa?”
Dương cố nở một nụ cười công nghiệp: “Tôi hiểu rồi.”
Khi hiểu lầm anh ngoại tình trong hôn nhân, trong lòng Dương rất tức giận. Anh ta nhất định sẽ khiến cô cảm thấy anh ta tốt như thế nào, cũng khiến cô hoàn toàn thất vọng về vị chồng trước đó. Anh ta vẫn còn cơ hội bù đắp cho cô, chăm sóc, bảo vệ và yêu thương cô suốt quãng đời còn lại.
Nhưng sau khi biết chuyện Thiện ngoại tình là hiểu lầm, một nỗi tuyệt vọng sâu sắc đột nhiên dâng lên trong lòng anh ta.
Trong lòng Dương cũng biết rõ, anh Thiện kia sẽ không buông tay, cô cũng sẽ không rời khỏi anh ta.
Nhưng Dương nhìn vào đôi tay đang nắm chặt nhau, cúi đầu cười tự giễu.
Anh ta dường như không có cơ hội chiến thắng.
“Anh Thiệu tới rồi.”
Hướng về cửa, Thiệu chậm rãi đi vào cùng với một mỹ nữ gợi cảm.
Anh ta sau màn chào hỏi với người khác, đưa ánh mắt chuyển đến trên người Thiện. Hai người cách nhau cả một đại sảnh, từ xa kính nhau một ly rượu, ảm đạm cười.
Giống như hai người không phải đối thủ “một mất một còn” lâu năm trên thương trường, mà là những người bạn đã thân thiết nhiều năm.
Thanh đứng ở một bên, uống một ngụm đồ uống. Toàn bộ quá trình đều đứng bên cạnh anh làm con rối, nói nhiều nhất chính là hai chữ “Xin chào”.
Trong lòng cô hiểu rõ, thân là vợ của anh, trong những tình huống này cần phải gánh vác trách nhiệm, giống như Kiều ngày trước. Tất cả đều phải hoàn hảo, thuận lợi.
Thiệu dẫn bạn gái của mình đi tới.
Cô cảm giác người này không có ý tốt.
Quả nhiên.
“Vị này là…” Người phụ nữ bên cạnh Thiệu nhìn cô, trên mặt lộ ra nụ cười xin lỗi: “Xin lỗi, bởi vì trước đây bạn gái của anh Thiện vẫn luôn là Kiều, cho nên tôi đối với vị tiểu thư này có chút không quen biết, vị tiểu thư này là…”
“Vợ tôi.”
“Thì ra là vậy, xin lỗi, là tôi có trí nhớ không tốt.” Người phụ nữ mỉm cười với đôi môi đỏ mọng: “Chuyện này cũng không thể trách tôi, ai bảo anh Thiện giấu vợ lâu như vậy chứ, luôn từ chối dẫn cô ấy ra ngoài. Mỗi lần tôi cùng Thiệu tham gia các loại tiệc rượu, bên cạnh anh đều là cô Kiều. Mọi người đều khen ngợi cô ấy ưu tú, xinh đẹp. Quả thực tôi rất ghen tị.”
Thanh nhíu mày.
Người phụ nữ này rõ ràng là đang khiêu khích đến cô.
Cô – người đã “Xin chào” suốt một đêm, cười nói: “Vị tiểu thư này xưng hô thế nào? ”
“Có thể gọi tôi là Hân.”
“À, chào chị.” Trên mặt Thanh ý cười càng thêm, lại hết lần này tới lần khác làm cho người ta cảm thấy đơn thuần, không hề ác ý: “Không sai, chị Kiều quả thực là một cô gái xinh đẹp tao nhã nhất mà tôi từng gặp. Nhưng người mà chị bảo lớn lên rất xinh đẹp còn đang chờ đợi cảnh tù đày, đánh mất tương lai, chị nghĩ sao?”
Những lời này là lại đem Kiều ra mà chế giễu.
Nói không tồi.
Anh ôm eo cô, cười nhạt không nói gì.
Thiệu thấp giọng cười: “Tài ăn nói của em đúng là không tệ. Mấy năm nay, anh ấy không dẫn em ra ngoài, là tổn thất lớn.”
Cô mỉm cười nói: “Tôi không thích ra ngoài, cũng không thích những nơi có nhiều người. Anh ấy mỗi lần nói muốn dẫn tôi ra ngoài, đều bị tôi từ chối. Hiện tại nghĩ lại đúng là không nên, nếu không phải vì tôi từ chối, cũng sẽ không đến lượt chị Kiều xuất hiện, suýt chút nữa đã lấy mất 30% di sản của anh, không biết chị ấy lấy đâu ra lá gan to như vậy, cũng dám…”
“Yên tâm, chuyện di chúc bị giả mạo cảnh sát sẽ theo dõi điều tra rõ ràng.” Đáy mắt Thiện sắt lưỡi dao, mỉm cười nhìn Thiệu, dáng vẻ thoải mái nhàn nhã, tựa như không để mắt tới người trước mặt là đối thủ lớn nhất của mình: ”Sau lưng cô ta rốt cuộc có người giật dây hay không? Không bao lâu nữa, mọi thứ sẽ được rõ ràng.”
Thiệu lạnh lùng nhìn hai người hòa ca, ý cười trên khóe miệng ngày càng lạnh dần.
Hân thấy thế, vội vàng nói: “Nói phải, kẻ chỉ có vẻ bề ngoài nhưng không có một trái tim chính trực thiện lương, cũng coi như là vô dụng. Tôi đã học được, tôi kính cô một ly.”
Thấy trên tay Thanh trống không, cô ta liền bảo người phục vụ lấy một ly champagne, đưa cho cô.
Tối nay, cô vẫn chỉ uống nước trái cây, một giọt rượu cũng không đụng vào. Một ly rượu champagne được đưa đến trước mắt, cô thật sự không muốn uống.
“Có chuyện gì vậy?”
Thanh đột nhiên nghĩ đến hồi sáng cô còn cảm thấy buồn nôn, có chút do dự.
Nhưng chỉ là một ly rượu thôi mà, chắc là không sao chứ?
Đang định nhận lấy, Thiện đưa ly nước trái cây vào tay cô: “Sức khỏe vợ tôi không tốt, không nên uống rượu.”
Từ chối dứt khoát, không khách khí.
Hân tay cầm ly rượu giơ lên trong không trung có chút ngượng ngùng, xấu hổ rút tay lại.
“Anh Thiện đối với vợ thật tốt. Ngay cả một ly rượu cũng không chịu để cô ấy uống, vậy tối nay anh chỉ có thể uống nhiều hơn hai ly rồi.”
“Đây là bổn phận của một người chồng mà tôi nên làm.”
Người trong bữa tiệc cười nói uống rượu rất vui vẻ. Sau khi bữa tiệc kết thúc, cũng không gặp mặt nhau nữa.
Cô đêm nay một tý rượu không dính, ngược lại là Thiện, anh không để ý đến vết thương trên cơ thể mà uống không ít, lúc này trên đường về nhà, anh nhắm mắt tựa vào ghế sau, hô hấp nhè nhẹ truyền đến, tựa như đang ngủ.
Khi xe dừng đèn đỏ tại một ngã rẽ, cô thấy một hiệu thuốc ở ngã tư phía trước, nhớ tới việc sáng nay buồn nôn, hai tháng cũng không có kỳ sinh lý, cô thử thăm dò: “Thiện?”
Anh có vẻ thật sự đã ngủ thiếp đi, đối với cô ngoảnh mặt làm ngơ.
Thấy vậy, cô thấp giọng nói với tài xế: “Chú Trường, giao lộ phía trước dừng lại một chút, tôi xuống xe mua chút thuốc cho anh ấy.”
Đi tới giao lộ sau khi đèn xanh, chú Trường nhanh chóng dừng lại ở ngã tư phía trước.
Cô cẩn thận mở cửa xe, nhẹ nhàng đóng lại, bước nhanh về phía hiệu thuốc ven đường.
“Chào cô, xin hỏi cô cần gì?”
Mùi thuốc đông y xộc vào khoang mũi, Thanh trong phút chốc nín thở, suy nghĩ một chút, nói: “Trên người chồng tôi có vết thương sau lưng, buổi tối lại có uống chút rượu, phiền cho tôi một ít thuốc chống viêm, gạc cùng với…”
Trong ánh mắt tập trung bày tỏ sự lắng nghe của nhân viên bán hàng, cô cười nói: “Que thử thai…”