“Em có thực sự yêu anh như lời em đã nói không?”
Ngay lập tức nụ cười trên mặt Thanh cứng đờ, những lời này của anh khiến tim cô đập như trống đánh, nhưng kỳ lạ là vào những lúc như này thường sẽ rất hoang mang, nhưng anh lại tỏ ra điềm tĩnh một cách lạ thường.
Cô thậm chí cảm thấy, từ lúc gả cho anh cho đến bây giờ không có một khắc nào là ung dung bình tĩnh.
Anh rõ ràng đang nhìn cô chằm chằm, nhìn kỹ cô với ánh mắt hoài nghi, nhưng cô lại không hề sợ hãi chút nào, chống lại đôi mắt tĩnh lặng của anh bằng ánh mắt trong trẻo.
“Chỉ cần em nói đúng, anh sẽ tin em.”
Lời nói này cực kỳ êm tai, cũng cực kỳ khiến người ta an tâm.
Anh giữ chặt lòng bàn tay cô, một tư thế cực kỳ mập mờ, nhưng nhiệt độ da thịt sau khi tắm qua nước lạnh của anh lại thấp đi, nhiệt độ lạnh như băng từ lòng bàn tay truyền đến, cô bất ngờ không kịp đề phòng rùng mình một cái.
Cơn ớn lạnh ùa từ lòng bàn tay lên đến não, trong đầu rối thành một dòng suy nghĩ, đột nhiên như mây lộ rõ mặt trời, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Vừa rồi cô thiếu chút nữa… Thiếu chút nữa đã bị ma xui quỷ khiến nói chữ đó ra.
Trong đáy lòng, cô tự cười nhạo.
Chỉ nói về tiền bạc, không nói về tình yêu, đó là những gì cô nói với chính mình ngay từ đầu và luôn ghi nhớ trong tâm trí.
Người này ẩn giấu nội tâm quá sâu, so với bề ngoài thì phức tạp hơn nhiều.
Chưa kể đến nhân vật phản diện như anh, bây giờ anh giở những thủ đoạn này, một khi bị vạch trần, kết cục nhất định rất thê lương.
Nói chuyện tình cảm với một người đàn ông đầy thủ đoạn như vậy, thì quá nguy hiểm rồi.
Cô cười ngọt ngào, “Có chuyện gì với anh vậy? Tất nhiên là em yêu anh rồi.”
Đôi mắt trong suốt ấy cho dù đã bị anh che khuất ánh đèn, vẫn sáng ngời linh động như cũ, đáy mắt lấp lánh tựa như sao phản chiếu đầy trời, khóe mắt hơi sáng một chút độ cong sung sướng, tựa như toàn bộ chân tình đều viết ở trong mắt, ánh mắt quá nhỏ, sự thật lòng lại quá nhiều, không chứa được nên tràn ra.
Nhìn vào đôi mắt của coi, bàn tay anh đang nắm lấy lòng bàn tay cô cũng từ từ buông ra, lòng bàn tay lạnh lẽo đã nóng bỏng trở lại, lúc anh buông ra coi giật mình, theo bản năng giơ tay muốn giữ chặt tay anh, nhưng chỉ nắm trúng không khí.
Anh nặng nề thở dài, vuốt ve đôi mắt của cô, nằm bên cạnh cô.
“Ngủ đi.”
Anh cảm thấy một loại ảo giác sợ hãi như thể cô sắp rơi xuống vực sâu, không bắt được cọng cỏ ở vách núi bên kia.
Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy buồn cười.
Phép ẩn dụ này thật vô lý, làm sao cô có thể nghĩ được như vậy?
Cô xoay người lại, nhìn dưới ánh đèn mờ ảo, dễ dàng nhìn thấy sống mũi cao thẳng, bàn tay dưới chăn lặng lẽ chạm lòng bàn tay của anh.
Không có động tĩnh gì.
Cô mạnh dạn nắm lấy lòng bàn tay anh, mười ngón tay đan chéo sát vào nhau.
Anh nhắm chặt hai mắt lại, bàn tay dưới chăn cuộn chặt, siết chặt tay cô.
Thôi kệ đi.
Cứ như vậy đi, như vậy cũng rất tốt.
Cùng lúc đó, tòa nhà Phan thị đèn đuốc sáng trưng, cửa văn phòng tổng giám đốc bị đẩy ra, một trợ lý ăn mặc đẹp đẽ từ bên ngoài đi vào, “Phan tổng, luật sư tới.”
“Để anh ta vào.”
“Vâng.”
Không bao lâu sau, một người đàn ông mặc âu phục đi vào, lịch sự nói với người đàn ông phía sau bàn làm việc: “Phan tổng.”
Thiệu xoay người, ngồi trên chiếc ghế chủ tịch rộng rãi, “Mọi chuyện như thế nào rồi?”
Luật sư ngồi xuống trước bàn làm việc của anh ta, đưa một phần tài liệu đến trước mặt anh ta.
“Hôm nay tôi đến cục cảnh sát thăm cô Kiều, cô Kiều có chút lời, hy vọng tôi chuyển lời cho anh.”
“Lời gì vậy?”
“Cô ấy nói, anh Thiện đã trở lại.”
Chậm rãi tháo túi tài liệu, việc này so với việc Kiều đột nhiên mất tích, lại phát hiện cô bị cảnh sát mang đi điều tra hay chuyện làm giả di sản còn nằm ngoài dự tính của Thiệu.
Anh ta cau mày lại, âm thanh không tự chủ được mà cao lên, ngữ khí mang theo lửa giận cùng khiếp sợ cố ý áp chế, “Anh nói cái gì?”
Vị luật sư trầm giọng nói: “Anh Thiện đã trở lại.”
“Anh ta chưa chết sao?” Thiệu sửng sốt, nắm chặt tay, hơi nghiêng người lên trên, nhưng anh ta cố gắng nén lại.
Sao lại có thể?!
Lúc trước du thuyền nổ tung thành từng mảnh, nghe nói nhân viên cứu hộ ở trên mặt biển tìm kiếm vài km không ngừng nghỉ trong suốt ba ngày cũng không thể tìm được, trong tình trạng đó anh ta làm sao có khả năng sống sót?
“Phan tổng, chuyện cô Kiều giả mạo di sản, anh Thiện đã đưa chứng cứ ra, trong phòng làm việc có lắp một camera bí mật, camera này cô Kiều không biết, đến nỗi hình ảnh cô ta đem di chúc giả bỏ vào két sắt phòng làm việc của anh Thiện đều bị chụp lại, hiện tại đã trở thành bằng chứng thép, cô ấy rất khó thoát tội.”
Thiệu thở dài một hơi, nghĩ lại cũng cảm thấy mình kinh ngạc quá mức.
Dựa vào kinh nghiệm giao tiếp của mấy năm nay giữa anh ta và tên Thiện kia, xem ra anh ta không phải là nhân vật đơn giản, nếu như một vụ nổ có thể làm cho anh dễ dàng chết đi, mấy năm nay bản thân cũng không cần hao hết tâm tư đối phó.
“Hơn nữa cô Kiều còn nói. “Luật sư bất an nhìn Thiệu, “Cô ấy hy vọng anh có thể giúp cô ấy thoát tội, nếu không…”
Luật sư không dám nói.
Thiệu thản nhiên nhìn lướt qua anh một cái, “Nếu không sẽ kéo tôi xuống chung sao?”
Luật sư cười cười, không dám nói chuyện.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, dựa lưng về phía sau, giữa lông mày và mắt có sự kiêu ngạo độc đoán.
Không giống như Thiện từ từ vươn lên, Thiệu đã được ngậm thìa vàng từ khi sinh ra, lớn lên tốt nghiệp thuận lợi tiến vào công ty, tiếp quản công ty, trước khi Thiện xuất hiện, cuộc sống của anh ta thuận buồm xuôi gió, cho tới bây giờ cũng chưa từng có bất kỳ thất bại cùng gập ghềnh nào.
Trong mắt anh ta, Kiều chỉ là một công cụ để lợi dụng mà thôi, bây giờ công cụ vô dụng, đáng để anh ta dốc sức cứu về sao?
Huống chi anh ta và Thiện là đối thủ nhiều năm, cho dù không xảy ra sự việc này, Thiện trở về còn có thể cùng anh ta bắt tay đùa vui được sao?
Dám đe dọa anh ta?
Cũng không nhìn xem trên tay mình có lợi thế hay không.
“Nếu cô ấy đã nói như vậy, từ nay về sau, anh không cần quan tâm chuyện này nữa. luật sư, vất vả cho anh rồi.”
Vị luật sư này ở trong giới luật sư cũng coi như là nhân vật hàng đầu, mấy năm nay từng trải qua bao vụ kiện đã gặp qua vô số quỷ quái, loại người như Thiệu, thật đúng là không hiếm thấy, không có quá mức kinh ngạc, cũng có thể đã đem nỗi khiếp sợ trên mặt đè xuống và che giấu rất tốt, cười nói: “Vâng, tôi hiểu rồi.”
Đợi đến khi luật sư đi, Thiệu lúc này mới đứng dậy, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ một bầu bóng đêm nồng đậm không tan ra, đáy mắt kiêng nghị thần sắc càng thêm nồng đậm.
Sáng sớm hôm sau, Thanh tỉnh ngủ liền phát hiện anh không ở bên cạnh, trong phòng rất tối, mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại di động nhìn, mười giờ.
Trong nháy mắt nhìn thấy đồng hồ, coi bừng tỉnh, hoàn toàn tỉnh ngủ.
Trong khoảng thời gian này thật là kỳ lạ, càng ngày càng ngủ nhiều hơn, còn luôn là bộ dáng ngủ dậy không tỉnh táo, rất mệt mỏi.
Nhưng rõ ràng cô không làm gì cả.
Có lẽ do anh trở về khiến tinh thần rất căng thẳng, đây chắc là nguyên nhân khiến cô mệt mỏi.
Xuống lầu, toàn bộ biệt thự trống rỗng, ngoại trừ mấy người giúp việc cắt tỉa cành hoa trong hoa viên, không thấy những người khác đâu.
“Cô chủ tỉnh rồi sao? Cô muốn ăn gì, tôi sẽ làm.”
Coi vừa ngồi xuống liền hỏi: “Anh Thiện đâu?”
Dì Liên cười nói: “Lúc trời còn chưa sáng cậu ấy đã mang theo cậu Minh ra cửa rồi.”
Cô gật đầu.
Trời chưa sáng đã ra ngoài, xem ra là có điều muốn che giấu người khác.
Dì Liên bưng cho cô một ly sữa và một ít bánh mì, chiên một quả trứng gà, cô vừa thấy quả trứng kia thì liền cau mày, “Dì Liên, gần đây dì cũng đừng nên chiên trứng gà cho con nữa.”
“Trước đây cô không phải thích ăn sao? Sao…”
“Con không muốn ăn.”
Ngay cả dì Liên cũng nhíu mày lại, đem ánh mắt của người mẹ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của cô, thở dài bưng trứng gà xuống.
“Đúng rồi cô chủ, tính ra thì kỳ kinh nguyệt hẳn là đã đến, hôm nay dì nấu cho con chút thuốc kia, tháng trước cơ thể khi đến kỳ thế nào? Có thấy khá hơn chưa?”
“Tháng trước…” Bàn tay coi xé bánh mì chậm lại, tựa hồ là nghĩ tới cái gì đó, nuốt bánh mì xuống thì bị nghẹn, ôm ngực nói không nên lời.
“Có chuyện gì vậy? Uống chút sữa đi! ” Dì Liên đem sữa ấm đưa cho cô, Thanh ngửa đầu uống hơn phân nửa ly, lúc này mới thấy thoải mái hơn một chút.
Cô không phải là người không quen uống sữa, nhưng kỳ lạ là hôm nay dì Liên bưng ly sữa cho cô, cô không hiểu sao ngửi được một mùi tanh, tanh đến chói mũi, gợi lên vị bánh mì với sữa vừa mới ăn trong dạ dày cô.
Cô liền bịt miệng lại, vội vàng đứng dậy, chạy về phía phòng tắm.
Băng ghế kêu kẽo kẹt một tiếng, ở trên mặt đất đá cẩm thạch tạo ra một tiếng chói tai.
Sau đó dì Liên nghe thấy hướng phòng vệ sinh phát ra tiếng nôn ọe của cô.
“Cô chủ, cô làm sao vậy?”
Khóe mắt cô rơi những giọt nước mắt khó chịu, phun hết bánh mì với sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, yếu đuối chống trên bồn rửa tay, sau khi rửa sạch sẽ thì hướng về phía dì Liên cười, “Dì Liên, con không sao.”
Dì Liên lúc ấy liền nóng nảy “Không sao gì chứ? Sao lại không có gì được? Toàn nôn mửa như thế này, dì sẽ gọi bác sĩ đến tận nhà mà khám cho con.”
“Đừng!” Cô vội vàng ngăn dì Liên lại, “Dì Liên, con thật sự không có việc gì, chỉ là… hôm nay sữa đặc biệt tanh, con uống không quen.”
“Sữa tanh sao? Nhưng trước giờ con đều uống sữa này mà.”
“Hôm qua con có thể là bị cảm lạnh chút, cho nên hơi mẫn cảm mùi.” Cô vì trấn an dì Liên, thề rằng: “Thật sự không có việc gì, dì không cần lo lắng cho con.”
Ánh mắt hoài nghi của dì Liên lưu luyến trên người cô, “Thật sao?”
“Đương nhiên,” Cô mỉm cười nói: “Dì đi làm việc đi, có việc gì thì con gọi dì sau.”
May mà dì Liên tin tưởng ở cô, không chút nghi ngờ liền vội vàng đi.
Cô lên lầu, tự nhốt mình trong phòng, lên mạng tra cứu triệu chứng ban đầu của thai kỳ.
Những triệu chứng nào sẽ xảy ra khi mới mang thai.
Cô bấm vào trang này.
1. Ngừng kinh nguyệt
Tháng trước kỳ kinh nguyệt không tới, cô sao lại để ở trong lòng, dù sao thời kỳ sinh lý trì hoãn là chuyện thường xuyên, nhưng bởi vì lúc đó xảy ra chuyện di chúc thật giả, cô không để tâm đến chuyện này cho lắm.
Bây giờ nghĩ lại, kỳ sinh lý cũng đã một tháng không tới rồi sao?
2. Mệt mỏi
… Cô cảm thấy giống quá huhu.
Khi thức dậy vào buổi sáng, cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô tiếp tục nhìn xuống.
3. Tần suất đi vệ sinh tăng lên
4. Nôn mửa
5. Nôn mửa vào buổi sáng
6. Dễ xúc động và cáu kỉnh
7. Nhiệt độ cơ thể cao hơn
Đọc xong những dòng này, cô càng nhìn càng cảm thấy tình trạng cơ thể hiện tại của mình đặc biệt giống với hai từ “mang thai”.