- Còn gì nữa không?
- Tôi chỉ biết có như vậy thôi. À cô còn có một khoảng thời gian sống ở nhà cũ của Như Nguyệt nằm ở vùng ngoại thành nữa nhưng mà chỉ sau mấy tháng thôi thì cô lại trở về vì ông bà Lam mong muốn được sống cùng với cô và cả bọn họ cũng muốn cô giúp bọn họ quản lí công ty, và rằng bọn họ vẫn luôn xem cô như con gái ruột, yêu thương không hề kém gì so với lúc trước cả.
Cái này thì cô cảm nhận là đúng nha. Ông bà Lam vẫn luôn đối xử với cô rất tốt và không hề có bất cứ sự khác biệt nào so với trước đây. Và có lẽ là đúng như trợ lí Lâm đã nói, bọn họ thật sự là xem cô như con gái ruột chứ không phải vì cô bị nhận nhầm và không phải là con gái của bọn họ nên bọn họ ghét bỏ. Cái này hoàn toàn không có nha. Đồng thời cái này cũng phần nào giải thích cho cô lí do vì sao Như Nguyệt lại xuất hiện với tư cách là con gái nuôi của bố mẹ cô. Hoá ra là chỉ kiếm cớ để lừa cô cho dễ nói chuyện chứ thật chất cô mới là không phải con gái của ông bà Lam.
Nghĩ vậy làm cho Tư Nhĩ có chút đau lòng vì nhận ra bản thân cô vậy mà lại không phải con gái của những người cô luôn xem họ là bố mẹ đẻ. Còn bố mẹ ruột của cô thì sao? Bọn họ bây giờ đang ở đâu? Trong mấy tháng khi sống ở ngoại thành cô có đối xử tốt với bọn họ hay không mà bây giờ lại chọn quay về làm con gái nuôi của ông bà Lam? Lẽ nào là do cô không chịu nổi cảnh khổ nên đã xin trở về?
Một loạt những câu hỏi bắt đầu chen chúc nhau ở trong đầu Tư Nhĩ làm cô choáng váng đầu óc. Ngồi lại xuống ghế sô pha ở gần đó, Tư Nhĩ rót ra một ly trà và bắt đầu uống một ngụm trà nhỏ với mong muốn có thể dễ chịu hơn.
- Thế còn bố mẹ ruột của tôi thì sao? - Tư Nhĩ giọng nói có phần run rẩy khi hỏi về bố mẹ ruột. Có lẽ là vì chưa sẵn sàng để đối mặt nhưng lại quá tò mò muốn biết lí do.
- Họ đều đã qua đời cả rồi. - trợ lí Lâm nặng nề nói ra một câu.
Tư Nhĩ nghe được tin bố mẹ ruột đã mất thì rất sốc nhưng cô không hề có chút gì gọi cho là đau lòng hết. Chắc là bởi cô chưa từng gặp hai người họ, chưa từng sống với họ nên mới dửng dưng như thế hay sao? Nhưng có lẽ là sớm thôi cô sẽ phải đi ra mộ thăm họ một lần mới được.
- Ừ. - Tư Nhĩ thở hắt ra một hơi, tâm trạng chẳng rõ vui buồn thế nào.
Trợ lí Lâm nhìn Tư Nhĩ đang ngồi ngay ngắn ở ghế sô pha uống trà, vẻ mặt cô bây giờ thoạt nhìn thì có vẻ như không có chuyện gì vậy thôi chứ anh ta thừa hiểu Tư Nhĩ để đoán được cô đang rất sốc trước mấy chuyện này. Đừng nói là sau khi đã quên đi tất cả, một người bình thường khi nghe xong chuyện này còn có thể cảm thấy bị sốc nữa là.
Tư Nhĩ đúng là rất sốc sau khi nghe xong mấy chuyện này, đầu cũng đang rất đau khi phải ép bản thân cố nhớ lại những chuyện mà trợ lí Lâm đang kể với cô, nhưng dường như càng cố nhớ lại không thể nhớ ra được gì cả, trái lại đầu óc cô mỗi lúc lại còn đau đớn và khó chịu hơn nữa.
- Tôi biết hiện tại cô đang rất nóng lòng muốn nhớ lại tất cả nhưng bác sĩ đã nói rồi, cô tuyệt đối không được phép cố nhớ lại mọi chuyện bằng không đầu cô sẽ đau đấy! Cô cần từ từ nhớ lại chứ không phải cứ gượng ép bản thân nhớ lại ngay tức khắc là nhớ lại được ngay đâu. - trợ lí Lâm thật lòng khuyên nhủ cô.
Anh ta tuy là nói cho nghe về quá khứ của cô, những gì cô đã lãng quên nhưng anh ta không hề muốn cô ngay lập tức nhớ lại mà chỉ là muốn kể ra rồi sẽ lấp được phần nào sự trống rỗng trong kí ức hai năm qua của cô mà thôi.
- Tôi biết rồi. Anh tìm cho tôi một vị bác sĩ khác đi. Tôi sẽ thăm khám thường xuyên để tìm cách nhớ lại quá khứ. Còn nữa, tuyệt đối không được để cho Văn Quảng cũng như những người khác biết chuyện này, nhớ chưa? - Tư Nhĩ cần thận dặn dò Trợ lí Lâm.
Lí do cô đổi bác sĩ cũng là vì không muốn để cho mọi người biết chuyện cô đang cố tìm lại quá khứ. Nếu như để họ biết, cô cá là bọn họ sẽ lại tìm đủ mọi cách để ngăn cản cô mà thôi. Đặc biệt là Văn Quảng, cũng không ai biết anh sẽ làm ra những gì nếu như biết chuyện cô cố tìm lại kí ức nữa.
- Tạm thời chúng ta cứ bàn đến đây đã. Cậu về giúp tôi tìm một bác sĩ giỏi để tôi đến thăm khám và điều trị và đương nhiên chúng ta phải đảm bảo rằng mọi chuyện sẽ luôn được bí mật. - Tư Nhĩ nghiêm túc nói.
Qua cách nói chuyện của cô, Trợ lí Lâm đoán là cô đã có những kế hoạch riêng cả rồi. Nếu như anh ta không chịu giúp cô thì cô cũng có cách tự tìm ra hết thảy mọi chuyện thôi. Nếu như nghĩ theo chiều hướng này thì việc anh ta đồng ý giúp cô cũng là một việc làm tốt đó chứ bởi nếu như để mặc cô im lặng tự làm một mình thì nhiều khả năng cô sẽ gặp phải những chuyện không hay.
- Tôi biết rồi. Cô cũng nên nghỉ ngơi chút đi. Tôi nhìn vẻ mặt cô không được tốt. Bác sĩ cũng đã nói cô không được ép bản thân quá nếu không sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, sẽ không hay đâu. Văn Quảng có thể vì vậy mà phát hiện ra kế hoạch của chúng ta đấy! - trợ lí Lâm cẩn trọng nhắc nhở Tư Nhĩ.
Dù sao Văn Quảng cũng là một người giỏi tính toán, đặc biệt anh còn khá nhạy cảm đối với những bất thường của người khác. Tuy mới chỉ tiếp xúc với anh không nhiều như nhìn qua cách anh chỉ đạo Nam Nhật cũng như cách anh ta làm việc là rõ. Tư Nhĩ cũng là người rất cẩn trọng nhưng hiện tại cô và anh đang cùng sống chung trong một nhà, đã vậy anh còn thường xuyên bám riết lấy cô không rời nữa chứ. Thế nên cẩn thận là không thừa.
- Được rồi! - Tư Nhĩ gật nhẹ đầu sau đó lại tiếp tục làm việc của mình.
Trợ lí Lâm nói đúng. Văn Quảng có thể sinh nghi ngờ đối với cô. Cô cần thận anh là không thừa nhưng anh mới đòi sang ngủ chung phòng với cô mấy hôm nay rồi. Cô bây giờ lại cần không gian riêng, nếu muốn đuổi anh về phòng thì không thể cứ thế mà đuổi được. Như vậy anh chắc chắn sẽ nảy sinh nghi ngờ cô sớm hơn mất. Phải làm gì để có lí do hợp lí để đuổi anh đi đây? Lam Tư Nhĩ ơi là Lam Tư Nhĩ, mày động óc đi chứ? Sao tự nhiên lúc đó lại mềm lòng đồng ý cho anh ta chung phòng với mày? Bây giờ thành ra mới khổ sở như thế này đây. Tư Nhĩ vò đầu bứt tai chỉ có thể tự trách bản thân mình lúc đó đã đưa ra những quyết định sai lầm.
- A đúng rồi! Mình sẽ phải tìm một cái cớ để giận anh ta mới được. Giận rồi thì lấy cái lí do đó ra để đuổi anh ta về phòng hợp lí quá rồi còn gì? - Tư Nhĩ tự lẩm bẩm nói chuyện một mình. - Nhưng mà cũng không được. Như vậy lại sẽ chỉ được một thời gian và đâu lại vào đó thôi. Nhưng cứ kệ đi. Được tới đâu, hay tới đó.
Tư Nhĩ nói sao làm vậy. Cô đang gấp gáp muốn nhớ lại quá khứ, hoặc nếu như không thể nhớ lại được trong thời gian ngắn thì ít nhất cô cũng có thể tìm hiểu hết mọi thứ trong thời gian ngắn với sự trợ giúp của Trợ lí Lâm mà. Đến khi biết được hết rồi thì cô có không nhớ lại được cũng giống như nhớ lại được hết rồi thôi. Và nếu đúng như lời trợ lí Lâm vừa nói thì việc bây giờ cô ở bên cạnh Văn Quảng chính là một sai lầm. Người khác có thể vì nghĩ cho cô nên mới để cô ở bên anh nhưng cô không thể làm ngơ như không có chuyện gì để ở bên anh tiếp tục được. Sau khi tìm ra được chân tướng mọi chuyện rồi, cô nghĩ rằng cô sẽ phải rời xa anh…
- Để xem mình lên bắt đầu từ đâu trước được nhỉ? - Tư Nhĩ băn khoăn, chau mày không biết phải bắt đầu từ đâu trước.
Cô biết rõ rằng phải tìm cách để tạm thời cô và Văn Quảng không ở chung phòng với nhau nữa nhưng để mà phải bắt đầu từ đâu trước thì cô vẫn còn khá khó nghĩ. Anh vẫn luôn rất biết cách chiều theo ý cô, không hề để cho cô có cơ hội giận anh khó chịu với anh. Nói chung là anh hoàn hảo một cách tuyệt đối trong vấn đề này. Nhưng mà cô có thể đặt bẫy anh, ví dụ như bắt quả tang anh đi ngoại tình! Được đấy!
- Mình nhớ là hình như anh ta có cuộc gặp mặt với đối tác vào buổi tối. Cụ thể là mấy giờ nhỉ? - Tư Nhĩ nhớ rằng tối qua Văn Quảng có nói với cô rằng tối mai anh có một cuộc gặp mặt quan trọng với đối tác nên dặn cô là cứ ăn trước và không cần phải đợi cơm anh. Nhưng khi đó cô lại đang mải coi ti vi nên không để ý anh nói là mấy giờ anh đi….
Máy tính của Văn Quảng ở nhà! Đúng vậy! Văn Quảng thường sẽ hay làm việc trên máy tính vậy nên các lịch họp cũng như những việc quan trọng khác anh đều sẽ lưu chúng ở trong máy tính để tiện theo dõi.
Nghĩ rồi Tư Nhĩ đứng dậy quyết định đi về nhà để tìm hiểu xem rốt cuộc thì tối nay cụ thể anh sẽ có cuộc hẹn với đối tác ở đâu và mấy giờ. Tất cả đều sẽ là một trong số những yếu tố quan trọng giúp cho cô có thể đặt ra một kế hoạch tuyệt vời gài bẫy anh.
.
Vào lúc 18:30 tại một căn hộ nhỏ nằm ở gần quán bar. Nơi đây vốn cũng chẳng phải chỗ nào sạch sẽ cả, bên ngoài nhìn thì có vẻ như là một căn nhà bình thường nhưng bên trong lại là một nơi để người ta có thể chọn ra những cô gái để đi tiếp khách. Tư Nhĩ lần theo thông tin của một vài người để tìm tới đây. Nghe nói là gái ở đây rất giỏi trong việc quyễn rũ đàn ông nhưng cô vẫn không yên tâm cho lắm nên đành phải đính thân đi tới tận nơi này. Dù sao người cô muốn gài bẫy cũng là Trần Văn Quảng đấy! Đối với một người khó đối phó như thế, cô buộc phải cẩn trọng mới được, bằng không tất cả sẽ hỏng bét.
- Tiểu thư nhìn xem, những cô gái ở đây đều là những cô gái trẻ và xinh đẹp, đặc biệt là tất cả đều đã được đào tạo một cách rất bài bản để đi phục vụ mọi loại khách hàng từ khó đến dễ, già đến trẻ, không gì là bọn họ không thể làm được hết. - một người phụ nữ đã quá tuổi được giới thiệu là chủ quản lí ở nơi này đang nhiệt tình quảng cáo về cách cô gái ở trong phòng.
Tư Nhĩ nhìn thoáng qua tất cả bọn họ một lượt. Tất cả đúng là đều rất xinh và trẻ, thậm chí cô còn thử lại gần để xem còn phát hiện cơ thể tất cả bọn họ đều có một mùi hương vô cùng dễ chịu, mê hoặc lòng người. Nhưng như thế đâu có gì là nổi bật để cho Văn Quảng để mắt tới? Ít nhất bọn họ phải khiến anh để mắt tới và thân thiết với bọn họ chứ? Nếu như có thể khiến anh động tình muốn lên giường được thì càng tốt, như thế màn bắt ghen của cô sẽ thêm phần gay cấn hơn.
Nhưng câu hỏi đặt ra ở đây là kiểu người như thế nào mới có thể khiến anh chú ý tới? Kể là gu con gái của anh là thế nào cô còn không rõ nữa. Anh đâu có nói cho cô. Cơ mà anh sao có lại nói cho cô về gu con gái của anh được chứ? Anh nói là anh thích cô kia mà…
- Ở đây bà có một cô gái nào có vẻ ngoài nhìn na ná tôi không. Giống từ vóc dáng, khuôn mặt, cử chỉ,… nói chung là giống càng nhiều thì càng có thêm tiền. Nhưng tốt nhất phải giống từ 80 đến 90 phần trăm. - Tư Nhĩ rất hào phóng đặt một cục tiền xuống mặt bàn, ra yêu cầu.
Trước nay người tới đây tìm gái phục vụ không hề thiếu nhưng hào phóng thế này thì nào được mấy người nhưng có điều yêu cầu của Tư Nhĩ là quá khó đối với bọn họ rồi. Sắc đẹp của cô đâu có phải kiểu phổ thông muốn kiếm là kiếm được ngay. Dù nói là giống từ 80 đến 90 phần trăm thì vẫn là quá khó để tìm rồi…
- Tiểu thư à! Chúng ta thương lượng một chút nhé. Chúng tôi chỉ có thể kiếm được cho cô một cô gái có độ giống khoảng từ 60 đến 70 phần trăm thôi. Tuy nhiên đảm bảo rằng dáng người cũng như cử chỉ của cô ấy sẽ giống hệt như cô luôn. Còn mặt…
- Vậy cũng được. Gọi cô ta ra đây cho tôi xem thử trước đi.