“Tút tút tút” điện thoại lúc này tự nhiên vang lên mấy tiếng kêu nghe thật quen. Hình như vừa rồi trong lúc ngồi dậy cô đã ấn nhầm nút gọi rồi chăng?
Tư Nhĩ vội vàng liếc nhìn xuống màn hình điện thoại. Dù không muốn phải thừa nhận đâu nhưng hình như đúng là có đã ấn gọi cho anh thật rồi. Cuộc gọi đang được truyền đi rồi. Anh là người hay để điện thoại ở bên cạnh, chắc là sắp nghe máy rồi.
- Thưa sếp, chúng tôi đã làm xong bản kế hoạch sếp yêu cầu vào sáng nay rồi ạ. Bây giờ chỉ cần cô xét duyệt…. - trưởng phòng thiết kế đi vào bên trong theo lời mời của Tư Nhĩ. Cô ta bước vào và rảo bước đi tới bàn làm việc của cô, trên tay cô ta là một bản kế hoạch chi tiết cô đã yêu cầu bọn họ phải nộp gấp trong sáng nay.
Cô trưởng phòng kia bây giờ mới có bản kế hoạch lên rất vội vàng để đem cho Tư Nhĩ kí, sợ rằng cô có thể vì chuyện này mà tức giận nhưng tiếc cho cô ta là vào khoảng đúng lúc nên dù là đến nộp bản kế hoạch thì vẫn bị Tư Nhĩ vô cớ tức giận lên người.
- Đi ra ngoài ngay cho tôi!!! - Tư Nhĩ giận dữ hét lên. Đôi tay luống cuống cầm điện thoại lên ấn nút kết thúc cuộc gọi gấp.
- Nhưng mà… - trưởng phòng thiết kế hơi ngớ người vì tự nhiên bị đuổi ngoài như thế, do dự không biết có nên đi ngay hay không.
Tắt được cuộc điện thoại đi, Tư Nhĩ đã thoải mái hơn mà thở phào nhẹ nhõm, đang tính bảo cô trưởng phòng kia quay lại thì Văn Quảng đã gọi cho cô. Đúng là nhục chết cô rồi mà. Bình thường anh gọi nhiều thì cô kêu là phiền phức vậy mà hôm nay anh không gọi nữa thì cô lại chủ động gọi điện cho anh là sao? Đây có phải là tự vả đau quá rồi không?
- Cô để cái đó vào bàn rồi mau đi ra đi! - Tư Nhĩ liếc nhìn điện thoại sau đó lại liếc nhìn cô trưởng phòng đáng thương đang run sợ kia.
Cô ta vừa rồi đã bị Tư Nhĩ mắng oan trong khi chỉ đang cố gắng làm đúng phận sự của mình. Cảm thấy là một người sếp thật thường như thế thật không tốt chút nào, Tư Nhĩ muốn xin lỗi cô ta nhưng lại sợ mất mặt lên thôi đành phải bảo cô ta để lại bản kế hoạch ở đây trước đã vậy.
- Tôi hiểu rồi! Làm phiền sếp nhiều rồi ạ. - trưởng phòng thiết kế vội vàng đặt bản kế hoạch của cô ta lên bàn sau đó chạy biến.
Đợi cô ta đi hẳn rồi Tư Nhĩ mới chần chừ ấn nút nghe cuộc gọi của anh.
- Ừ. Em gọi anh gì đấy? Nhớ anh rồi sao? - Văn Quảng ở bên kia đang rất bận rộn với đống công việc của mình nhưng khi nói chuyện điện thoại với cô anh đã không do dự mà dừng hẳn lại công việc mình đang làm. Đó là một điều chưa từng có trước đây!
Anh làm thế tuy chỉ là một hành động nhỏ nhưng đã cho thấy được anh rất coi trọng cô, hơn hẳn những kẻ khác. Sẵn sàng quan tâm và dành thời gian cho cô mọi lúc, mọi nơi. Không cảm thấy chút phiền toái nào khi cô tự nhiên gọi điện cho anh vào giữa lúc anh đang công việc bộn bề thế này cả.
- À thì là… - Tư Nhĩ ấp úng không biết phải nói cái gì tiếp theo cả. Cô đâu có muốn gọi cho anh. Cô còn đang do dự nhưng bị giật mình nên mới ấn nhầm gọi cho anh đó chứ! Bây giờ đúng là nhục chết mất. - Khụ - Tư Nhĩ ho khan một tiếng để lấy lại bình tĩnh, từ tốn nói. - Anh đang bận à?
Cái gì đang diễn ra vậy? Cô đang nói cái gì thế kia? Không phải chỉ cần nói đại câu xin lỗi xong là xong rồi sao? Sao tự nhiên cô còn hỏi như vậy? Thế có khác nào là đang muốn bắt chuyện với anh không kia chứ? Rốt cuộc thì đầu cô bị làm sao thế này? Lam Tư Nhĩ ơi là Lam Tư Nhĩ… mày đúng là đứng đầu óc không bình thường thật mà. - Tư Nhĩ vô cùng hối hận vì những gì cô vừa mới hỏi lúc nãy. Nếu bây giờ có một điều ước cô chắc chắn ước là mình chưa hỏi cái câu hỏi ngớ ngẩn kia.
- Không có, anh luôn rảnh với em. - Văn Quảng giọng điệu cợt nhả Tư Nhĩ, đã vậy còn tỏ ra vô cùng thích thú với cuộc gọi bất ngờ này của Tư Nhĩ.
- Ờ. - Tư Nhĩ gật gù nói. Tự nhiên không còn phải biết nói gì nữa. Đành để cho bản thân rơi vào một khoảng lặng khó xử.
- Thôi em muốn nói gì thì cứ nói đi. Với anh em không cần phải tỏ ra ngại ngùng như vậy đâu. Sẽ khó xử cho cả hai lắm. - Văn Quảng thừa biết không có chuyện cô lại tự nhiên muốn gọi cho anh đâu, nên chắc hẳn là phải có việc gì đó cần nói lắm rồi.
- … - Tư Nhĩ vẫn ngập ngừng chưa thể nói được gì cả.
- Hay là em nhớ anh rồi? Hình như sáng nay từ sáng tới giờ anh không có gọi cho em cuộc điện thoại nào nên khiến em thấy nhớ phải không? Nếu em muốn anh có thể thường xuyên chủ động gọi cho em và đương nhiên là anh sẽ không có cảm thấy phiền gì đâu. - Văn Quảng thấy cô không trả lời mình liền tranh thủ nói đùa với cô mấy câu để cô có thể thoải mái hơn khi nói chuyện với mình.
Tư Nhĩ vẫn còn coi anh như người quen bình thường và vì thế nên có đôi lúc cô thường tỏ ra ngại ngần khi chủ động muốn nói chuyện với anh. Anh đương nhiên không muốn cô như vậy nên luôn cố gắng thu hẹp khoảng cách của cả hai nhất có thể. Mong muốn cô khi nói chuyện với anh sẽ có thái độ sao cho thật là thoải mái nhất. Giống như khi cô nói chuyện với một người thân quen nào đó vậy.
- À thực ra thì cũng không có gì đâu. Tôi chỉ là lo sáng nay có nói gì đó khiến anh phải giận nên muốn xin lỗi thôi chứ hoàn toàn không có chuyện tôi nhớ anh hay gì đó cả đâu. Mong là anh đừng hiểu lầm gì nhé bởi như thế sẽ rất khó xử cho cả hai chúng ta đấy! – Tư Nhĩ bị Văn Quảng kích động liền vội vàng giải thích ngay lại với anh.
- Còn tưởng là chuyện gì nữa cơ, nếu chỉ như vậy thôi thì em không cần phải quá lo lắng đâu. Anh hoàn toàn không hề biết giận em hay để ý đến những lời em nói trong lúc nóng giận đâu. Chỉ cần đó không phải mấy lời đại loại như muốn ly hôn hay chia tay gì đó thì anh hoàn toàn có thể chấp nhận được hết. Em yên tâm. – Văn Quảng ngay lập tức trấn an Tư Nhĩ.
Anh trong mắt cô vậy mà lại là kẻ tiểu nhân nhỏ nhen như vậy sao? Còn đi chấp nhặt với cô một chuyện nhỏ như thế. Tối hôm trước cũng thế. Anh chỉ không nói gì thôi cô cũng cho là anh đang giận cô rồi. Nhưng cũng may đây không phải hiểu làm gì quá nghiêm trọng, anh có thể giải thích cho cô hiểu được.
- Vậy thì tốt. Nếu thế không làm phiền anh làm việc nữa. – Tư Nhĩ nói rồi vội vàng ấn nút tắt, gấp gáp tới mức không kịp để cho Văn Quảng có thời gian nói lời tạm biệt với cô.
“Tinh tinh” – điện thoại Tư Nhĩ nhận được một dòng tin nhắn của Văn Quảng gửi đến ngay khi cả hai vừa mới kết thúc cuộc gọi xong được có mấy phút.
“Anh còn chưa nói xong mà em đã tắt rồi, bây giờ đã là giờ nghỉ trưa rồi, em đợi anh một lúc thì có sao đâu kia chứ? Cần gì phải gấp gáp như vậy? Nhưng thôi nếu em bận như thế thì anh có thể nhắn tin nói nốt lời chưa kịp nói khi nãy cũng được vậy. Chúc em ăn trưa vui vẻ nhé!”
Tư Nhĩ đọc xong tin nhắn anh gửi liền bất giác nở nụ cười. Anh chính là như thế, bình thường anh có thể khó tính và lạnh lùng với cả thế giới nhưng đối với cô anh vẫn luôn đối xử vô cùng dịu dàng, khiến cô cảm thấy bản thân mình hình như rất may mắn. Nhắm mắt thực hiện hôn ước với một người không quen mà cũng có thể có được hạnh phúc như thế.
Thực sự là có chuyện may mắn như vậy sao? - Tư Nhĩ có hơi nghi ngờ vào độ may mắn của bản thân nhưng rồi rất nhanh cô đã không còn để tâm nhiều tới nó nữa. Dù cho có phải là cô may mắn thật hay không thì hiện tại chỉ cần biết cô đang hạnh phúc bên Văn Quảng thế là đủ rồi. Cô cũng chẳng cầu mong gì hơn. Chỉ mong bản thân sớm mở lòng được với anh và có một cuộc sống cô cho là hạnh phúc thực sự.
“Nếu tối nay anh về sớm được thì chúng ta cùng đi ăn cơm. Tôi muốn đổi bữa rồi. Mấy món ở nhà có vẻ hơi bị nhàm chán…” Tư Nhĩ chủ động nhắn tin hẹn Văn Quảng tối đi ăn cùng cô, hành động này của cô là đang tự muốn bản thân mở lòng ra hơn với anh, còn đối với Văn Quảng thì đây chính là một tín hiệu vô cùng tích cực đối với anh.
“Em muốn ăn ở đâu? Hay để anh tìm nhà hàng? Anh có nhớ quán lúc trước em hay thích ăn, không biết là bây giờ em còn thích ăn ở quán đó nữa hay không?” - Văn Quảng đương nhiên là không từ chối cô được rồi, lập tức trả lời lại tin nhắn.
“Vậy thì cứ tới quán tôi thích đi. Tôi không phải kiểu người nhanh chóng thay đổi sở thích của mình. Tiện thể tôi cũng muốn thử xem là chồng trên danh nghĩa của tôi hiểu tôi như thế nào.”
“Đừng gọi là “chồng trên danh nghĩa” như vậy nhé! Một là “chồng yêu” hai là “người thích em” còn lại những biệt danh khác, tuyệt đối đừng gọi linh tinh nhé! Anh không giận đâu nhưng anh sẽ cảm thấy khó chịu ở trong lòng lắm. Em thông cảm giúp anh nha!” - Văn Quảng lúc nhắn dòng tin nhắn này chẳng rõ tâm trạng thế nào nhưng đọc thế này thì chắc là đang không được vui.
Kể ra cô gọi anh là “chồng trên danh nghĩa” như vậy đúng là có hơi quá đáng thật. Lại là cô vô ý làm anh không vui rồi. Cái đầu này của cô bình thường khi nói chuyện với những người khác vẫn rất nhạy bén, tuyệt nhiên chưa một lần nào nói ra lời khiến người khác phải khó chịu trừ khi là cô muốn như thế, nhưng không hiểu sao khi nói chuyện với anh cô lại cứ hết lần này đến lần khác ăn nói không suy nghĩ như thế nữa. Nói chuyện không kịp nghĩ đã đành. Đằng này nhắn tin cũng vậy luôn mới sợ chứ.
“Tôi xin lỗi. Tôi chỉ là muốn đùa một chút thôi, nếu làm anh khó chịu như vậy thì lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm. Tuyệt đối sẽ không ăn nói bộp chộp nữa.” - Tư Nhĩ ngoan ngoãn nhận lỗi.
Văn Quảng nói ra không phải mong muốn cô biết nhận lỗi với mình mà chỉ là anh muốn cô từ sau sẽ không gọi anh như thế nữa thôi. Ai ngờ cô lại đi xin lỗi anh kia chứ. Đúng thật là cô quá phép tắc rồi.
.
Chiều lúc tan làm, Tư Nhĩ hôm nay có hẹn với Văn Quảng là về ăn cơm tối với anh nên không tăng ca nữa mà tranh thủ về sớm trước mọi hôm một chút. Tuy rằng cả hai hẹn nhau không quá sớm nhưng đi đến nhà hàng ăn nên trước đó cô cần phải chuẩn bị tuốt tác lại bản thân một chút mới được. Bình thường cô cũng không phải kiểu người xuề xoà với vẻ bề ngoài nhưng mỗi khi đi ăn hay là đi đâu đó quan thì cô đều sẽ để tâm đến vẻ bề ngoài của mình đầu tiên. Đó cũng là một trong số những thói quen cô rèn được khi bản thân là tiểu thư.
“Kítttt!” Tư Nhĩ vừa bước ra tới cửa công ty thì ngay lập tức có một chiếc xe ô tô lao đến và dừng lại ở ngay trước mặt cô. Tư Nhĩ nhìn chiếc xe ô tô này và cảm thấy nó khá lạ. Cô nghĩ là Văn Quảng tới đón mình đi làm về nhưng xe này đâu phải xe của anh. Nó giống như là xe của Nam Nhật hơn thì phải.
- Lam Tư Nhĩ! - cửa xe từ từ hạ xuống nhưng chỉ hạ xuống một ít đủ để cô nhìn thấy người bên trong.
- Văn Quảng? Anh tới đây đón tôi à? - Tư Nhĩ khó khăn nhìn và nói chuyện với anh qua khe cửa nhỏ đó. Thắc mắc không biết vì sao anh không hạn hết kính xe xuống mà nói chuyện với cô cho tử tế.
- Đương nhiên rồi. Mau lên xe đi. - Văn Quảng cố làm ra vẻ điềm tĩnh nhưng qua giọng điệu nói chuyện của anh thì cô đoán anh đang muốn hối thúc cô lên xe ngay lập tức.
Đằng nào thì cũng không thể cứ nói chuyện khó khăn thế này được nên tạm bỏ qua thắc mắc trước mắt, Tư Nhĩ ngay lập tức mở cửa và bước vào trong xe của anh.
- Sao anh lại đi xe này? Xe anh đâu? - Tư Nhĩ thắc mắc ngay khi vừa bước lên xe. - Lại còn cái kiểu không hạ hẳn kính xe xuống nữa chứ! Anh có biết để như thế tôi ở bên ngoài nói chuyện với anh mỏi đến mức nào không?
- Em đang quan tâm tới anh rồi đó à? Bây giờ còn biết để ý xem anh đi xe gì đón em nữa chứ! - Văn Quảng vươn tay xoa xoa đầu cô, cố tình làm lơ đi câu hỏi ở vế sau của cô.