Chồng Cũ Đến Cầu Hôn

Chương 6: Ly hôn đi, tôi không cần thứ gì cả





Nói xong lời này, cô cũng mất đi toàn bộ ý thức.

Khi tỉnh lại, cô ở trong một căn phòng xa lạ, còn có một người đàn ông xa lạ nằm bên cạnh.

Quần áo rải rác bên giường đủ để chứng minh tối qua đã xảy ra chuyện gì.

Cô cảm thấy cổ họng hơi khô rát, sau khi khổ sở lại bắt đầu tự an ủi bản thân, ít nhất anh ta trông cũng ra dáng người, tốt hơn gấp trăm nghìn lần tên lợn tối qua.

Nhớ đến chuyện tối hôm qua, Nguyễn Du Hà lo lắng cho Nguyễn Thầm, vội vàng mặc quần áo vào đi về, khi cô rời đi hình như đã đánh thức người đàn ông trên giường, anh khẽ cau mày, cô vội vàng kéo chăn trùm lên đầu anh, lại nghẹ nhàng vỗ vỗ, nhỏ giọng nói: “Không sao không sao, ngủ tiếp đi.”

Giống như dỗ dành trẻ con vậy.

Đợi đến khi trong chăn không còn động tĩnh gì, Nguyễn Du Hà mới mau chóng chạy đi.

Chủ nợ đã lần nữa tìm đến cửa, may mà Nguyễn Thầm vì ra ngoài tìm cô mà không ở nhà.

Nguyễn Du Hà gọi điện báo bình an cho Nguyễn Thầm, bảo cậu mấy ngày nay đừng về nhà, đến nhà bạn học ở nhờ một thời gian.

Còn cô cũng đi tìm Bùi Sam Sam.

Hai tháng cứ trốn đông trốn tây như vậy, đột nhiên có một ngày Nguyễn Du Hà phát hiện, cô có thai rồi

…….

Khi Nguyễn Du Hà tỉnh lại vừa đúng 4 giờ sáng, cô dậy uống một cốc nước, ngồi ở phòng khách bắt đầu xem phim điện ảnh và phim truyền hình liên quan đến mối tình đầu trong hai năm nay, ý đồ một lần nữa tìm lại cảm giác ngọt ngào hồ đồ non nớt của trước đây.

…….

Nguyễn Du Hà nhốt mình trong phòng 3 ngày, trong đầu cuối cùng đã có một nguyên mẫu, đúng lúc muốn cầm vào bút vẽ, lại nhận được điện thoại từ số lạ.

Cô bỏ bút xuống, lễ phép mở miệng: “Xin chào, ai vậy ạ?”

“…Phu nhân, tôi là Lâm Nam, trợ lý của tổng giám đốc Chu, tổng giám đốc Chu ngày mai phải đi Maldives công tác, muốn hỏi phu nhân có biết chiếc áo sơ mi sọc xanh trắng của anh ấy để ở đâu không ạ?”

Nguyễn Du Hà đặc biệt phiền não khi đang có ý tưởng mà bị ngắt quãng, hơn nữa còn là loại chuyện nhỏ nhặt không đáng để tâm này chứ, điều này khiến Nguyễn Du Hà hoài nghi có phải Chu Lãng đang cố ý kiếm cớ, lập tức không khách khí nói: “Anh ta bị điên à, tôi đã ly hôn với anh ta rồi, sơ mi anh ta để ở đâu liên quan gì đến tôi, đi mà hỏi bảo mẫu.”

Nói xong, không chút do dự mà cúp máy.

Hai phút sau, điện thoại của Nguyễn Du Hà lại đổ chuông, trên màn hình sáng lên hai chữ “Chu Lãng”.

Cô chớp mắt một cái, vẫn nhận điện thoại.

“Nguyễn Du Hà, trong vòng nửa tiếng trở về.”

“Tôi…”

Lần này, không đợi cô trả lời, Chu Lãng trực tiếp cúp máy.

Nguyễn Du Hà nắm chặt điện thoại, hận không thể đánh cho tên đàn ông chó má này một trận.

Cô hít thở sâu một cái, sau khi khôi phục lại tâm trạng, mới đứng dậy ra khỏi phòng.

Bùi Sam Sam thấy thế, không nhịn được hỏi: “Bảo bối, muộn vậy rồi cậu còn đi đâu?”

“Đồng quy vu tận* với tên đàn ông chó má kia!”

*Đồng quy vu tận: ám chỉ việc ai đó liều mạng có ý định chết chung với bạn.

“……”

Nguyễn Du Hà đương nhiên chỉ mạnh miệng thế thôi, cô nào có khả năng trở thành đối thủ của Chu Lãng.

Đến biệt thự Tinh Hồ, người làm đều đã nghỉ ngơi, xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ.

Nguyễn Du Hà đi lên tầng 2, đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy Chu Lãng đang ngồi trên trên sofa, trên người mặc bộ đồ ngủ, ngón tay thon dài lật xem tài liệu trước mặt.

Cho dù nghe thấy động tĩnh, cũng chẳng thèm ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Nguyễn Du Hà đi thẳng đến tủ quần áo, lật qua lật lại không dễ dàng gì mới tìm thấy chiếc áo sơ mi kẻ xanh trắng mà trợ lý nói.

Nhìn thấy chiếc áo trong nháy mắt cô ngẩn người.

Đây là vào năm mới kết hôn, cô biết Chu Lãng thường xuyên phải đi công tác, nên đặc biệt mua tặng anh.

Chiếc áo này rất hợp để đi vùng biển.

Lúc đó khi cô tặng áo cho Chu Lãng, anh chỉ lạnh nhạt nhìn cô: “Không phải ý đồ dùng cách thức rẻ tiền này để lấy lòng tôi, cũng bớt mấy kiểu tâm cơ nhìn phát liền có thể nhìn thấu này đi.”

Nguyễn Du Hà không biết rốt cuộc cô tâm cơ cái gì, nhưng từ đó về sau, cô không mua bất cứ thứ gì cho Chu Lãng nữa.

Anh khi đó ném đi như một đôi giày mòn, giờ lại đặc biệt gọi cô về một chuyến.

Không phải vì muốn trả thù cô, cố ý trêu cợt cô, thì còn có thể vì cái gì?

Nguyễn Du Hà trầm mặc cầm chiếc áo sơ mi từ trong tủ quần áo ra, đặt lên giường, đang định mở miệng, lại phát hiện Chu Lãng đang gọi điện thoại với người khác, toàn bộ quá trình âm thanh đều rất nhỏ, cũng không thèm nhìn cô một cái, giống như cô không tồn tại vậy.

Nguyễn Du Hà vốn dĩ còn muốn nói chuyện ly hôn với anh, thấy không tìm được cơ hội thích hợp, quay người trực tiếp rời đi.

Đến vội vàng, đi cũng vội vàng.

Khi đi ra khỏi phòng ngủ, Chu Lãng cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn bóng lưng của cô, có lẽ là không ngờ cô cứ như vậy mà đi, môi mỏng mấp máy mới nhàn nhàn nói với bên kia điện thoại: “Ừm, cứ vậy đi, tôi còn có việc.”

Nguyễn Du Hà vừa mới xuống đến phòng khách, liền bị gọi lại.

Chu Lãng đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống cô, vẻ mặt trước sau như một lạnh lùng nói: “Tìm thấy áo rồi à.”

“Đặt trên giường anh rồi.”

“Cái khác đâu?”

Nguyễn Du Hà không hiểu lắm: “Cái khác gì cơ?”

Chu Lãng không khỏi cau mày: “Tôi phải đi công tác một tuần, cô thấy tôi chỉ cần mặc một bộ này thôi à?”

“……”

Trước đây anh sống ở bên này, nếu hôm sau phải đi công tác, đều là Nguyễn Du Hà thu dọn hành lý cho anh.

Không ngờ đến cô tận tụy làm Chu phu nhân 3 năm, những cái khác không được gì tốt, ngược lại nuôi ra kiểu tật xấu này của anh.

Nguyễn Du Hà bình tĩnh nói: “Tổng giám đốc Chu, ngài Chu, tôi phải nhắc nhở anh một lần nữa, chúng ta đã ly hôn rồi, vì thế mấy việc tìm áo sơ mi, thu dọn hành lý cho anh, đều không phải trách nhiệm của tôi, phiền anh đi tìm bảo mẫu, hoặc bảo vợ kế của anh, đừng vô duyên vô cớ gọi cho tôi nữa. Cảm ơn.”

Sắc mặt Chu Lãng không đổi, không nhanh không chậm mà đi xuống, dừng trước mặt cô: “Vậy tôi cũng nhắc nhở cô một câu, chúng ta vẫn chưa làm xong thủ tục ly hôn, cô vẫn là vợ hợp pháp của tôi, những thứ này chỉ có thể để cô làm.”

“…Không phải thương lượng nữa đúng không?”

“Tôi khống muốn nhắc lại lần thứ hai.”

Nguyễn Du Hà khẽ mím môi, cầm điện thoại lướt tìm số: “Được, nếu anh đã thích sai khiến người khác như thế, vậy tôi tìm Thư Tư Vi đến thu dọn hành lý cho anh, cô ta nhất định chạy đến còn nhanh hơn thỏ.”

Ai ngờ cô vừa tìm thấy số điện thoại, còn chưa kịp ấn vào, điện thoại đã bị anh cướp đi.

Chu Lãng lạnh mặt nhìn cô: “Nguyễn Du Hà, dạo này tôi dung túng cô quá rồi đúng không?”

Nguyễn Du Hà nhìn bàn tay trống rỗng, nửa ngày mới cười nói: “Tổng giám đốc Chu dùng từ phải thận trọng một chút, hai từ này tôi nhận không nổi.”

Vẻ lạnh lùng trong mắt Chu Lãng lại sâu thêm vài phần: “ Cái vở kịch lạt mềm buộc chặt này của cô rốt cuộc đến bao giờ mới chịu dừng lại, Nguyễn Du Hà, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi hết lần này đến lần khác, trực tiếp nói xem cô muốn cái gì?”

Nguyễn Du Hà dừng lại mấy giây mới nói: “Tổng giám đốc Chu lần trước không phải đã nói thứ tôi muốn là Chu thị sao, anh có cho tôi không?”

“Mơ tưởng.”

“Vậy ly hôn đi, tôi không muốn gì cả.”

Chu Lãng không nhẫn nại cau mày, nhét một tay vào túi quần: “Ngoài hai từ này ra, cô còn biết nói gì nữa không?”

Nguyễn Du Hà không hiểu, không phải anh đang muốn mau chóng thoát khỏi cô sao, sao bây giờ lại đổi thành như cô cầu anh ly hôn vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv