Chồng Cũ Đến Cầu Hôn

Chương 4: Chu Lãng không thích vợ anh ấy.





Người nhà họ Chu vốn đã không thích Nguyễn Du Hà, sau khi việc giả mang thai bị lộ, lại càng chán ghét cô.

Thái độ đối với Nguyễn Du Hà vẫn luôn lạnh nhạt.

Khó trách lần này Chu Lãng tức giận đến thế, thì ra là cô ta đã chạm vào vảy ngược của anh.

……

Nguyễn Du Hà về nhà đợi mấy ngày, vẫn không đợi được tin tức gì từ phía Chu Lãng.

Gặp nhau ở Chạng Vạng ngày hôm đó khiến cô có đầy đủ lý do để hoài nghi, Chu Lãng kéo dài không ly hôn như vậy, chính là vì ghê tởm cô đến tận cùng, khiến cô đi đâu cũng phải đội một chiếc mũ màu sắc sặc sỡ còn biết phát sáng.

Từ đó trả thù những việc cô đã làm trước đây với anh.

Chu Lãng có nhẫn nại kéo dài, nhưng Nguyễn Du Hà không thể tiếp tục dây dưa với anh như này nữa, điều cô nghĩ trước đây là sau khi làm xong thủ tục ly hôn, mới tính đến những dự định về sau.

Nhưng cô còn phải sống, không muốn ngồi chờ chết như này nữa.

Sau khi Bùi Sam Sam nghe cô muốn tìm công việc, khoai tây chiên trong tay cũng không ăn nữa, lập tức có tinh thần: “Cậu đến tạp chí bọn tớ đi, tạp chí bọn tớ gần đây vừa hay đang định ký hợp đồng với nhà thiết kế, tự làm thương hiệu của riêng mình.”

Nguyễn Du Hà nghe vậy thì khẽ cau mày: ‘Tớ…ổn không, tớ đã 3 năm không ra tác phẩm rồi.”

“Bảo bối, cậu làm được mà, dù sao cứ thử xem, cũng không tổn thất gì.”

Nguyễn Du Hà nghĩ cũng có lý, gật đầu: “Được.”

Bùi Sam Sam là phái hành động nói là làm, hôm sau liền mang tác phẩm 3 năm trước của Nguyễn Du Hà đến phòng làm việc của tổng biên tập.

Lâm Tư đương nhiên biết cô lợi hại cỡ nào, Ruan giống như một bông hoa quỳnh đột nhiên xuất hiện trong ngành thiết kế trang sức này, chỉ là nở trong nháy mắt, liền biến mất không chút tăm hơi.

Có người nói cô sau khi đạt giải liền cạn kiệt cảm hứng, gả vào hào môn ở ẩn sinh con.

Tóm lại, lời đồn kiểu nào cũng có.

Chỉ là không có ai nghĩ tới, 3 năm qua đi, khi mà mọi người đều quên mất cô, cô vậy mà lại trở về.

Lâm Tư nói: “Tối nay cô ấy có thời gian không, cùng ăn bữa cơm nhé.”

Bùi Sam Sam biết anh ta hỏi như vậy có nghĩa là chuyện này gần như đã chắc chắn, lập tức gật đầu: “Có ạ, bây giờ tôi liền nói với cô ấy.”

……..

Khi ăn cơm, Nguyễn Du Hà và tổng biên tập của Bùi Sam Sam nói chuyện với nhau cũng rất hợp, mặc dù cô năm lần bảy lượt biểu thị rằng 3 năm này cô đều không đụng đến bút vẽ, Lâm Tư cũng biểu thị là không vấn đề gì, chỉ là muốn cô trong tuần này ra một bản phác thảo tác phẩm dựa theo phong cách được chỉ định.

Phía sếp bên trên nếu thấy không có vấn đề gì, liền có thể trực tiếp ký hợp đồng.

Ăn xong, thời gian cũng hơi muộn rồi, Lâm Tư nói: “Gần đây không dễ bắt xe, hai người là con gái không an toàn, tôi đưa hai người về nhé.”

“Được ạ được ạ, vậy tôi đi vệ sinh một lát.”

Vừa nói, vừa nhìn Nguyễn Du Hà: “Du Hà cậu đi không?”

“Đi cùng đi.”

Bùi Sam Sam nói: “Vậy tổng biên tập Lâm đợi chúng tôi một lát nhé, chúng tôi rất nhanh sẽ quay lại.”

Lâm Tư cười: “Không sao, không cần vội.”

Từ phòng rửa tay đi ra, Bùi Sam Sam vừa rửa tay vừa nói: “Vụ này coi như ổn rồi, thành công mỹ mãn!”

Nguyễn Du Hà không ngờ mọi chuyện lạ tiến triển thuận lợi đến thế, vẫn có chút không yên tâm: “Tớ chỉ sợ đến lúc đó tác phẩm tớ thiết kế ra sếp mấy cậu không hài lòng, vậy thì thật có lỗi với cậu và tổng biên tập Lâm.”

Bùi Sam Sam nói: “Bảo bối à cậu nghĩ nhiều rồi, sếp bọn tớ là người vui tính, con người vô cùng tốt, gần như chẳng quản chuyện gì, chuyện lớn chuyện nhỏ xuất bản tạp chí cơ bản đều là tổng biên tập Lâm phụ trách, chính là qua được ải của anh ấy là được rồi. Tổng biên tập Lâm xem trọng cậu như vậy, nhất định không có vấn đề gì.”

Bùi Sam Sam vừa dứt lời, cửa nhà vệ sinh liền truyền tới tiếng giày cao gót.

Giây sau, Thư Tư Vi liền xuất hiện trước mặt họ.

Dường như đều không ngờ lại gặp nhau ở đây, hai bên đều ngây ra một lúc, Thư Tư Vi mới khinh thường hừ một tiếng: “Đúng là đồ vô liêm sỉ, đi đến đâu cũng theo đến đó.”

Nguyễn Du Hà rút giấy lau nước trên tay, thờ ơ mở miệng nói: “Cô muốn ăn đánh thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo thế.”

“Cô…”

Thư Tư Vi lần trước đã biết bản thân không phải đối thủ của Nguyễn Du Hà, lần này bọn cô còn có hai người, bất luận thế nào cũng không thắng nổi.

Bùi Sam Sam nói: “Cô gì mà cô, muốn tôi giúp cô vác loa gọi một tiếng để mọi người đến tham quan xem cuộc sống của tiểu tam là như thế nào à?”

Thư Tư Vi cười lạnh một tiếng, kỳ quái mở miệng: “Nguyễn Du Hà cô không biết xấu hổ à, ban đầu tự mình dùng thủ đoạn gì gả vào nhà họ Chu trong lòng không rõ sao? Bây giờ còn không biết xấu hổ mà nói tôi là tiểu tam, cô cũng chả tốt hơn gì tôi đâu. Thế nào, thật sự nghĩ rằng bản thân thành công lấy được vị trí rồi, liền có thể làm đĩ còn lập đền thờ sao?

Bùi Sam Sam đang định đánh trả, liền bị Nguyễn Du Hà kéo tay lại.

Nguyễn Du Hà bình tĩnh nhìn cô ta: “Chu Lãng nói với cô sao?”

Thư Tư Vi vừa nhìn chính là loại phụ nữ ngực to mà không có não, hai lần trước đều không nhắc đến chuyện này, nhìn bộ dạng cô ta bây giờ dương dương đắc ý ném đá vào giếng, chỉ có thể nói rõ cô ta là mới biết.

“Đúng thế, anh ấy nói vẫn luôn ghê tởm loại phụ nữ như cô, còn nói điều hối hận nhất cuộc đời anh ấy chính là gặp cô ở Chạng Vạng, cô giống như miếng keo chó vừa hôi vừa dính, xé ra cả người đều ám mùi hôi thối, hận không thể kỳ cọ thật sạch những nơi đã chạm vào cô.”

Thư Tư Vi nói xong, thấy Nguyễn Du Hà mặt không có biểu tình gì, lúc này mới nghĩ mà sợ, cảnh giác lùi lại một bước.

Nhưng ai ngờ Nguyễn Du Hà lại không nói gì cả, cũng chẳng có ý định đánh cô ta, chỉ là ném tờ giấy lau tay vào thùng rác, quay người rời đi.

Bùi Sam Sam thấy vậy, nhanh chóng đi theo.

“Du Hà, lời người phụ nữ đó cậu đừng để trong lòng, đôi cẩu nam nữ đấy một đứa chó má một đứa không biết xấu hổ, đều chẳng phải thứ gì tốt lành, cậu cứ coi lời cô ta nói như đánh rắm, đừng đừng giận…”

Bùi Sam Sam còn chưa dứt lời, liền thấy người đàn ông chó má mà cô vừa chửi đang đứng cách đó không xa, nhàn nhạt nói chuyện với người khác.

Nguyễn Du Hà coi như không nhìn thấy anh, mắt cũng không thèm liếc, đi thật nhanh.

Giang Yến cảm nhận được một luồng sát khí từ đằng sau, không khỏi quay đầu lại, thấy người phụ nữ đang ngày càng gần, ý một tiếng: “Đây không phải vợ cậu sao, sao cô ấy lại ở đây?”

Chu Lãng giương mắt nhìn, khẽ cau mày, trong đôi mắt đen lóe lên một tia không nhẫn nại.

Theo anh đến tận đây, còn nói chỉ đơn thuần là muốn ly hôn?

Người phụ nữ này từ khi nào, tâm cơ càng trở nên khó lường như vậy.

Thấy cô đến gần, Chu Lãng đang định mở miệng, ai ngờ Nguyễn Du Hà đến nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái, bước chân cũng không hề có ý định dừng lại.

Mặt không biểu tình lướt qua vai anh, nhanh như một cơn gió.

“……”

Ngược lại Bùi Sam Sam vội vàng đi theo đằng sau dừng lại bên cạnh Chu Lãng một chút, mở miệng như định mắng anh, nhưng lại thấy thời cơ không thích hợp, cũng chạy đi rồi.

Giang Yến chứng kiến toàn bộ quá trình cười khan hai tiếng, để giảm bớt sự bối rối nói: “Có phải tôi nhận nhầm người rồi không?”

Chu Lãng không thích vợ anh ấy, thậm chí có thể nói là chán ghét, đây là chuyện mà người trong cả vòng giao tiếp này đều biết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv