Chồng Cũ Đến Cầu Hôn

Chương 33: Rốt cuộc ông ta đã vay bao nhiêu tiền?





Nguyễn Du Hà toàn thân bất động, anh đã biết rồi…

Đôi mắt đen của Chu Lãng nheo lại một cách nguy hiểm, trầm giọng nói, mỗi chữ đều như bọc trong sương tuyết, lạnh lẽo dị thường: “Nguyễn Du Hà, cô muốn kết hôn liền tìm đủ mọi thủ đoạn để kết hôn, muốn ly hôn lại có cách để ly hôn. Nhìn tôi bị lừa gạt hết lần này đến lần khác, cô rất có cảm giác thành tựu đúng không?”

Nguyễn Du Hà cúi đầu: “Xin lỗi, tôi trước giờ chưa từng nghĩ như vậy, tôi chỉ là…”

“Chỉ là vì Quý Hoài Kiến đã quay trở lại, cô cảm thấy hai người lại có thể quay về bên nhau?”

“Hả?”

Chu Lãng bắt chéo đôi chân dài, thần sắc không đổi: “Nguyễn Du Hà, cô nghĩ hay quá đấy. Cô nghĩ rằng nhà họ Quý sẽ đồng ý cho anh ta lấy một người phụ nữ đã từng ly hôn sao.”

Nguyễn Du Hà vẫn chưa hồi thần khỏi câu hỏi trước của anh, liền nghe thấy anh công kích mình, cười nhạt hai tiếng: “Tôi không hiểu ý của tổng giám đốc Chu lắm, phụ nữ đã từng ly hôn thì làm sao, từng ly hôn thì đáng bị coi thường sao? Vậy người đàn ông đã từng ly hôn nào đó sao lại không biết xấu hổ, đứng núi trông núi nọ như vậy.”

Chu Lãng: “…”

“Nguyễn Du Hà, cô nói lại lần nữa!”

Nguyễn Du Hà cũng không ngu đến mức đi đối đầu với anh, ngây thơ chớp chớp mắt nói: “Đương nhiên, tôi tuyệt đối không phải đang chỉ tổng giám đốc Chu đâu, chỉ là đưa ví dụ mà thôi.”

Chu Lãng mím môi, dường như đang kiềm chế cơn tức giận của mình.

Nguyễn Du Hà lại nói: “Điều tổng giám đốc Chu muốn hỏi là cái này sao?”

Chu Lãng hỏi ngược lại: “Chứ sao nữa”

“Vậy tổng giám đốc Chu hỏi xong rồi có thể đi rồi đúng không, tôi hơi buồn ngủ.”

Điều mà tên đàn ông đáng ghét này hỏi là vấn đề mà ai cũng thấy kỳ lạ, đã ly hôn lâu như vậy rồi, chẳng lẽ còn muốn hắt nước bẩn cho cô*.

*Ý chỉ bôi nhọ, đổ ý xấu cho người khác.

Đúng thật là kỳ quái.

Sau khi nói xong, bị anh nhìn với ánh mắt không cảm xúc Nguyễn Du Hà thấy hơi sợ sệt, đúng lúc định dời tầm mắt, anh lại cúi người nắm lấy cằm cô, thấp giọng cảnh cáo: “Nguyễn Du Hà, đừng cho là mình thông minh, những chuyện trước đây cô làm, tôi không tính toán với cô là vì tôi không có nhàn rỗi đến vậy. Nếu cô thật sự muốn chơi tôi như một thằng ngốc, vậy thì cứ thử xem.”

Không đợi Nguyễn Du Hà trả lời, anh liền lạnh lùng buông cô ra, trực tiếp rời đi.

Nguyễn Du Hà lại nằm trên giường, không biết mình lại đắc tội anh chỗ nào.

Chỉ là đã trả được anh số nợ 2 triệu trong thời gian quy định, cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nguyễn Du Hà cầm điện thoại, nhấn vào ảnh đại diện của Chu Lãng, gần như không chút do dự mà bấm xóa.

Mọi ân oán đều đã giải quyết xong, nên xóa bỏ tất cả tại đây thôi.

Đặt điện thoại xuống, Nguyễn Du Hà trùm chăn đi ngủ.

Sáng hôm sau, cô vừa mở mắt đã nhìn thấy Nguyễn Thầm ngồi cạnh của sổ đọc sách.

Nguyễn Du Hà nói: “Tiểu Thầm, sao em lại đến đây?”

Nguyễn Thầm quay đầu qua nhìn cô: “Chị Sam Sam nói với em là chị bị bệnh, em đến chăm sóc chị.”

“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”

Nguyễn Du Hà ngồi dậy: “Không phải em phải đi làm thêm sao, mau đi đi, không cần ở đây với chị.”

“Hôm nay em làm tối, chờ chị Sam Sam đến thì em đi.”

Nguyễn Du Hà day lông mày, biết tính bướng bỉnh của Nguyễn Thầm nên cũng không bảo cậu đi nữa.

Nguyễn Thầm đỡ cô vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt: “Em đứng ngoài đợi chị, khi nào xong thì gọi em.”

“Biết rồi.”

Nguyễn Du Hà bóc bàn chải và kem đánh răng Bùi Sam Sam mua hôm qua ra, lúc ngẩng đầu mới phát hiện không biết từ lúc nào khóe miệng mình đã bị sứt một mảng, hơn nữa còn kết vảy rồi.

Cô mới chậm chạp nhớ lại, chả trách tối qua ăn cháo cứ cảm thấy đau miệng.

Nhưng nhớ một hồi vẫn không nhớ nổi vết thương này từ đâu mà có, chỉ có thể xem là vô tình bị.

Trên đường đến đây Nguyên Thầm đã mua đồ ăn sáng, Nguyễn Du Hà lát sau ra ăn độ ấm vừa vặn.

Cô vừa ăn xong thì y tá tới kiểm tra phòng, sau khi hỏi cô hiện giờ có chỗ nào không thoải mái không, lại cẩn thận dặn dò cô mấy ngày này tốt nhất đều phải nằm trên giường dưỡng bệnh, nếu không phải việc gì cần thiết như đi vệ sinh thì tốt nhất đừng xuống giường nửa bước.

Khi y tá đang treo bình truyền cho cô, Nguyễn Thầm nhìn bình thuốc mấy lần, lông mày khẽ cau lại.

Đợi y tá vừa đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.

Nguyễn Thầm đột nhiên hỏi: “Chị có thai rồi đúng không?”

“Sao em…”

Nguyễn Du Hà suýt nữa thì quên, Nguyễn Thầm không chỉ là sinh viên khoa học mà còn là học bá*.

*Chỉ những người chăm chỉ, học giỏi.

Chỗ thuốc mà y tá truyền cho cô có tác dụng an thai, cậu chỉ nhìn một cái liền đoán ra được.

Nguyễn Du Hà trầm mặc mấy giây mới gật đầu.

“Chị có thai mà anh ta vẫn ly hôn với chị? Em đi tìm anh ta!”

Nguyễn Thầm vừa đi được một bước liền bị Nguyễn Du Hà kéo lại, cô chậm rãi nói: “Tiểu Thầm, chuyện ly hôn là do chị chủ động đề nghị, chuyện chị có thai vẫn chưa nói cho Chu Lãng biết, chị không muốn anh ấy biết.”

Nguyễn Thầm hỏi: “Chị đã quyết định sẽ sinh đứa bé này ra?”

Nguyễn Du Hà gật nhẹ đầu: “Sinh ra, tự chị nuôi.”

Nguyễn Thầm nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Qua một hồi, Nguyễn Thầm lại nói: “Dạo này Nguyễn Quân có tìm chị đòi tiền không?”

“Không có, sao thế?”

Nguyễn Thầm lắc dầu: “Em thấy ông ta hơi lạ.”

Trước đây Nguyễn Quân ngày nào cũng ở mấy chỗ như sòng bạc và quán mạt chược, thường là ba bốn ngày lại bị người đến đòi nợ, bất cứ lúc nào nhìn thấy cũng là dáng vẻ say khướt không ra hình người.

Nhưng gần đây ông ta giống như đột nhiên phát tài, sòng bạc cũng không đi nữa, rượu cũng không uống nữa, tóc thì chải chuốt sáng bóng, kẹp một chiếc cặp bên người, nhìn chẳng ra thế nào.

Hôm qua lúc Nguyễn Thầm quay về lấy quần áo, ông ta trực tiếp ném một cọc tiền lên bàn: “Tiểu Thầm, bây giờ bố có tiền rồi, mày đi mua mấy bộ quần áo hàng hiệu mà mặc, đừng để bố với chị mày mất mặt.”

Nguyễn Thầm không để ý đến ông ta, lấy đồ xong liền đi luôn.

Nguyễn Thầm nói: “Ông ta còn mua chiếc xe hơn 1 tỷ, em đi hỏi thử rồi, thanh toán trong một lần.”

Nguyễn Du Hà cau mày: “Ông ta lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”

“Liệu có phải ông ta lại đi vay nặng lãi nữa.”

Nguyễn Du Hà mím môi, cũng không phải không có khả năng này.

Trước khi biết ông ta nợ vay nặng lãi 3 tỷ, Nguyễn Quân cũng có một thời gian hào phóng như vậy, trong nhà chồng chất không thiếu cái ăn cái mặc, nhưng cũng không khoa trương như lần này.

Rốt cuộc ông ta đã vay bao nhiêu tiền?

Nguyễn Du Hà nói: “Tiểu Thầm, hôm nay em về dọn hết đồ đạc của em ra đi, đừng quay về đó nữa.”

Nguyễn Thầm gật đầu, cậu vốn dĩ cũng định sau khi lên đại học hoàn toàn tách khỏi Nguyễn Quân, hai tháng nay đã lần lượt dọn không ít đồ đi rồi.

Đến buổi chiều, Bùi Sam Sam đến.

Khi đi, Nguyễn Thầm nói với Nguyễn Du Hà, cậu làm đêm xong sẽ về.

Dạo này Nguyễn Quân không bình thường, cậu cũng sợ Nguyễn Quân sẽ lại đi theo con đường vay nặng lãi giống lần trước, mấy người đó lại đến tìm Nguyễn Du Hà.

Bùi Sam Sam đem đến cho Nguyễn Du Hà một tin tốt, đó là sau khi buổi trình diễn hôm qua kết thúc, Thư Tư Vi gần như xám xịt mà rời đi, đoạn phát biểu cảm nghĩ nhận giải mà cô ta vốn tự đưa thêm vào, bị hủy mà không báo trước, trở thành trò cười cho mọi người.

Nguyễn Du Hà nói: “Dù sao Chu Lãng đã đập nhiều tài nguyên như vậy để nâng đỡ cô ta, buổi diễn lần này chỉ là hình thức để tuyên bố với bên ngoài mà thôi, thứ dành cho cô ta vẫn sẽ là dành cho cô ta.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv