Một lúc sau, anh gọi Lâm Nam vào: “Đi hỏi Trần Kiêu, điều tra xem rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.”
Lâm Nam nghe lệnh rời đi.
Anh chỉ biết rằng Nguyễn Du Hà cần tiền, nên mới gài bẫy anh, nhưng lại không ngờ rằng trước đó còn xảy ra những chuyện như vậy.
Nếu như Nguyễn Du Hà biết được nhà tài trợ của Cuộc thi nhà thiết kế Tân Nhuệ là Chu thị thì việc cô tìm đến anh chắc chắn không phải là ngẫu nhiên.
…
Trong phòng nghỉ của nhân viên ở câu lạc bộ Chạng Vạng.
Mấy nhân viên phục vụ đang thay ca, trong đó có một người nói: “Này, vừa nãy tôi nhìn thấy Thư Tư Vi đến đây đấy, dạo gần đây cô ta cũng siêng chạy đến đây thật.”
“Cô cũng không xem xem hôm nay ai ở đây, cô ta không đến mới lạ.”
Một người khác nói: “Khoảng thời gian trước vở kịch ở ngoài cửa Chạng Vạng mọi người có xem không, Thư Tư Vi cũng to gan thật đấy, mang thai con của tổng giám đốc Chu thì thôi đi, lại còn dám chạy đến trước mặt phu nhân nhà người ta diễu võ giương oai, làm loạn hết cả lên, cứ như thể sợ người khác không biết mình là tiểu tam không bằng.”
Trong góc, một bóng người hơi khựng lại.
“Vậy cũng phải xem là làm tiểu tam của ai nữa, có thể chạy lên giường của tổng giám đốc Chu, giờ lại có thai, Thư Tư Vi đương nhiên là sẽ tìm mọi cách để đẩy Chu phu nhân xuống, gả vào nhà họ Chu để kiếm thêm rồi. Một khi được gả vào nhà họ Chu thì chẳng phải cô ta trực tiếp từ chim sẻ biến thành phượng hoàng sao, tiểu tam mà leo lên làm chính thất được thì cũng là bản lĩnh của cô ta.”
“Nói ra kể cũng lạ, tổng giám đốc Chu thường đến Chạng Vạng với đám thiếu gia công tử như cậu Giang, ấy thế mà chưa một lần nào thấy ngài ấy dẫn vị Chu phu nhân kia đến, có phải là do cảm tình không tốt không?”
“Cái này thì cô không biết rồi, phu nhân của tổng giám đốc Chu năm đó được gả vào nhà họ Chu cũng dùng không ít thủ đoạn đâu, tôi nghe quản lý cũ nói, cô ấy bị người ta bán vào trong Chạng Vạng, cũng không biết sao lại bò được lên giường của tổng giám đốc Chu, sau đó cũng dùng cái thai trong bụng để ép người ta kết hôn, nhà họ Chu không muốn làm lớn chuyện, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng, bèn để cô ấy gả vào nhà họ Chu, sau nữa cũng không biết tại sao đứa bé trong bụng lại mất rồi.”
“Đúng đúng, tôi cũng nghe nói đến chuyện này, tôi còn nghe nói tổng giám đốc Chu rất ghét cô ấy, bình thường cũng chẳng bao giờ động đến cô ấy, nếu không thì sao kết hôn ba năm rồi vẫn không có con chứ? Phải biết rằng mấy danh gia vọng tộc kiểu này coi trọng nhất là huyết thống, giờ Thư Tư Vi có thai rồi, chẹp chẹp, tôi thấy xem ra cô ấy cũng sắp không giữ được vị trí này rồi.”
Rầm!
Cửa thay đồ bị đóng sầm lại, phát ra tiếng vang cực lớn.
Một thiếu niên sắc mặt âm trầm đi ra từ trong góc, lạnh lùng liếc nhìn mọi người, sau đó mặt không cảm xúc rời đi.
Có người bất mãn lẩm bẩm nói: “Tức giận cái gì không biết, cứ như ai đắc tội cậu ta vậy.”
“Chẳng qua chỉ là nhân viên làm thêm mà thôi, cậy quản lý thích cậu ta nên thật sự coi mình quý giá lắm đấy.”
“Cô đừng nói nữa, tôi nghe nói rằng năm nay cậu ta là thủ khoa tỉnh đó, lớn lên trông cũng đẹp trai, có chút ngông cuồng cũng khó tránh khỏi.”
Nguyễn Thầm đi đến quầy bar, quản lý đang dặn dò nhân viên mang rượu lên phòng của đám người Chu Lãng, cậu ấy đi lên nói: “Để tôi mang lên cho.”Đọc nhanh tại Truyenapp.online
Đúng lúc một đồng nghiệp khác đang đau bụng, bèn đưa đồ cho cậu ấy: “Tiểu Nguyễn, tôi nghe nói hôm nay tâm trạng của tổng giám đốc Chu không được tốt lắm, cậu chú ý một chút, bưng rượu lên xong thì đi thẳng ra ngoài luôn là được.”
“Tôi biết rồi.”
Khi Nguyễn Thầm đẩy cửa phòng ra, Thư Tư Vi ngồi bên cạnh Chu Lãng, đang định dựa vào người anh.
Nguyễn Thầm để rượu lên bàn, tạo nên tiếng vang rất to, giọng nói cứng ngắc: “Rượu của mấy người đây.”
Thư Tư Vi bị dọa giật mình, động tác đang làm cũng dừng lại theo.
Kể từ sau lần trước, Thư Tư Vi vẫn luôn không gặp được Chu Lãng, hôm nay khó khăn lắm mới nghe ngóng được anh đến Chạng Vạng, bèn vội vã chạy qua đây.
Hiện giờ cô ta không rõ rốt cuộc Chu Lãng có ý gì, rõ ràng trước đó anh cho cô ta cơ hội, để cô ta có thể xuất hiện ở bên cạnh anh, nhưng cũng chỉ là đứng bên cạnh anh mà thôi, không có bất cứ tiến triển gì khác nữa.
Lần trước sau khi chuyện giả vờ mang thai bị bại lộ, Thư Tư Vi vốn cho rằng Chu Lãng sẽ rất tức giận, nhưng anh chỉ cảnh cáo cô ta mấy câu, những tài nguyên đã cho cô ta vẫn được tiến hành, chứng tỏ cô ta vẫn còn cơ hội.
Bây giờ bên ngoài mọi người đều đang chê cười cô ta, nói cô ta chỉ là đối tượng Chu Lãng nhất thời hứng thú nên chơi đùa mà thôi, căn bản không đủ tư cách trèo lên giường của anh, vậy nên hôm nay cô ta nhất định phải có chút thu hoạch mới được.
Sau khi bị Nguyễn Thầm dọa giật mình, cô ta cố gắng kiềm chế tính khí của mình, không nổi cáu, chỉ nhẹ giọng nói với Chu Lãng: “Tổng giám đốc Chu, hình như anh có vẻ say rồi, chi bằng để em đưa anh về… A!”
Thư Tư Vi bị rượu trong ly đổ lên người, bật dậy hét toáng lên: “Cậu làm gì thế!”
Sắc mặt của Nguyễn Thầm không hề thay đổi, chỉ là dựng chiếc ly đổ trên bàn lên: “Ngại quá, trượt tay.”
Thư Tư Vi thấy cậu nhân viên phục vụ trước mặt này trông cũng khá đẹp trai, cơn tức cũng không xả ra được, đúng lúc đang định đi vào nhà vệ sinh thì Giang Yến ở bên cạnh đang hóng hớt, không ngại làm to chuyện bỗng mở miệng nói: “Người trẻ tuổi sao phải tức giận như vậy làm gì, vừa nãy tôi đều nhìn thấy hết rồi.”
“Ờ, tôi cố ý đấy.”
Lúc này, không chỉ Thư Tư Vi tức giận, ngay cả Chu Lãng cũng nhướng mắt liếc nhìn cậu ấy.
Thư Tư Vi mắng to: “Cậu bị điên à, tôi có chọc gì cậu à?”
“Ai quy định là cô buộc phải chọc tôi trước tôi mới được gây phiền phức cho cô?”
“Cậu…”
Thư Tư Vi nhất thời tức giận không nói ra lời, mặt lúc đỏ lúc tái.
Đúng lúc này, quản lý nghe thấy động tĩnh chạy vào, thấy vậy vội vàng xin lỗi: “Tổng giám đốc Chu, cô Thư, vô cùng xin lỗi, đây là nhân viên bán thời gian mới đến ở chỗ chúng tôi, không hiểu phép tắc nên đã mạo phạm đến hai người.”
“Không hiểu phép tắc? Ông thấy cậu ta giống không hiểu phép tắc không? Ban nãy cậu ta tự mình nói rồi, cậu ta cố ý làm vậy, hôm nay nếu như không giải thích rõ ràng cho tôi thì chuyện này không xong đâu!”
“Thật xin lỗi, cô Thư, đây quả thật là lỗi của chúng tôi.”
Quản lý vừa xin lỗi vừa kéo Nguyễn Thầm: “Tiểu Nguyễn, mau xin lỗi cô Thư đi.”
Nguyễn Thầm không nói gì, đứng yên ở đó không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên sofa kia.
Chu Lãng đứng dậy, không định xử lý việc này, hờ hững nói với Giang Yến ở bên cạnh: “Tôi đi trước đây…”
“Tổng giám đốc Chu, em tiễn anh…”
Thư Tư Vi thấy anh rời đi lập tức sốt ruột, cũng không thèm tính sổ với Nguyễn Thầm, vội vàng chạy theo.
Ai ngờ cô ta mới đi được một bước thì bị ngáng chân, lúc cô ta suýt ngã xuống đất lại bị một bàn tay đỡ lấy.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn thì thấy khóe miệng cậu thanh niên vừa nãy hất rượu vào người mình khẽ nhếch lên, trong mắt tràn ngập sự lạnh lùng.
Người ngáng cô ta là cậu ấy, đỡ cô ta cũng là cậu ấy.
Thư Tư Vi sắp tức điên luôn rồi, đang định mở miệng mắng, cậu ấy lại buông tay cô ta ra, xoay người sải bước rời đi.
Thư Tư Vi không có chỗ để trút giận, chỉ có thể bực tức giậm chân, đuổi theo ra ngoài.
Bên ngoài phòng.
Chu Lãng cầm điện thoại bằng một tay, ngón tay thon dài dừng lại ở trên một dãy số, nhưng từ đầu đến cuối đều không bấm gọi.
Cứ nghĩ đến Nguyễn Du Hà nhớ nhung tình đầu ở buổi họp báo, anh lại cảm thấy người phụ nữ này không biết tốt xấu.
Bao nhiêu tuổi rồi còn nói về mối tình đầu, có nực cười không cơ chứ.
Nghĩ đến đây, anh không muốn gọi điện thoại nữa, Chu Lãng vừa nhét điện thoại lại vào trong túi quần, trên mặt bỗng dưng bị đấm một quyền.
Anh lùi lại một bước, ngón cái lau vết máu nơi khóe môi, lạnh lùng ngẩng đầu.