Nguyễn Du Hà cho rằng anh đang nói đến chuyện ký hợp đồng với Trang sức Thịnh Quang: “Như anh nhìn thấy đấy, dù gì tôi cũng là người có nghề nghiệp nghiêm túc, chẳng nhẽ không được phép quay lại nghề cũ sao?”
Anh trầm giọng: “Ai hỏi em cái này?”
Nguyễn Du Hà khó hiểu: “Vậy anh muốn hỏi gì?”
“Em nói về…”
Chu Lãng đang định mở miệng nói chuyện, Nguyễn Du Hà bỗng cảm thấy buồn nôn, nhanh chóng che miệng lại, nhưng mấy tiếng nôn khan vẫn truyền ra từ kẽ tay.
Cô vươn tay kia đẩy anh lui về phía sau, khó khăn nói: “Tổng giám đốc Chu, phiền anh tránh xa tôi ra một chút, tôi có chút không thoải mái.”
Chu Lãng lạnh lùng nhìn cô: “Diễn tiếp đi.”
Đừng cho rằng anh không nhìn ra cô đang muốn tìm cớ để lừa gạt cho qua.
“Bị anh phát hiện rồi, tổng giám đốc Chu, rốt cuộc anh muốn hỏi cái gì, nếu như không có chuyện gì thì tôi muốn vào nhà vệ sinh.”
Từ hôm trước đến giờ biểu hiện ốm nghén của cô đã có chút rõ ràng, vừa nãy đã nôn khan mấy lần, thật sự sắp sửa nôn ra đến nơi rồi.
Chu Lãng nắm chặt lấy cổ tay cô, giọng nói có chút lạnh lùng: “Chuyện tình đầu của em là như thế nào?”
Nguyễn Du Hà sửng sốt, có lẽ là không ngờ được anh lại muốn hỏi vấn đề này.
“Thì… tình đầu chứ sao.”
Nguyễn Du Hà nói xong, ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Chu, đừng nói là anh đến hỏi tội tôi đấy nhé, anh không cảm thấy với quan hệ hiện giờ của chúng ta, nói về vấn đề này rất nực cười sao?”
Chu Lãng cau mày, nắm cổ tay của cô càng thêm chặt, nói: “Quan hệ hiện giờ của chúng ta là gì?”
“Quan hệ hẹn lịch chờ ly hôn.”
“Nguyễn Du Hà, em đừng có hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn của tôi.”
Nguyễn Du Hà không hiểu nổi, cô chỉ đang chờ anh có thời gian đến hoàn tất thủ tục ly hôn một cách rất hợp tình hợp lý, không ồn ào cũng không làm loạn, sao lại thành khiêu khích giới hạn của anh rồi.
Cô đang định mở miệng hỏi, cảm giác khó chịu đó lại ập đến, nhưng Chu Lãng cứ nắm chặt tay cô không buông.
Trong lúc cấp bách, Nguyễn Du Hà chỉ đành cầm lấy một cái thùng rác, cúi đầu xuống nôn vào đó.
Dù Chu Lãng rụt tay lại rất nhanh, nhưng ống tay áo vẫn bị dính phải một ít.
Gương mặt anh bỗng chốc sa sầm lại, nghiến răng nói: “Nguyễn Du Hà!”
Sau khi Nguyễn Du Hà nôn xong, lấy nước súc miệng để súc miệng, sau đó mới mỉm cười áy náy nói: “Xin lỗi nhé, không nhịn được.”
Chu Lãng cởi áo khoác của bộ vest ra ném sang một bên, mở cửa sổ để gió lùa vào, cố gắng khử sạch mùi nôn trong phòng.
“Tổng giám đốc Chu, nếu như anh không còn chuyện gì khác thì tôi đi thật đây. Hoặc là… nếu hôm nay anh có thời gian đi làm thủ tục ly hôn, tôi sẽ nói với Sam Sam một câu, xử lý xong chuyện bên tạp chí rồi đi cùng anh.”
Chu Lãng quay người lại, mặt không cảm xúc nhìn cô, sắc mặt còn lạnh lùng hơn vừa nãy.
Nguyễn Du Hà: “?”
Chỉ có mấy phút thôi mà anh cũng không chờ được sao.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Bùi Sam Sam nói: “Du Hà, hai người nói chuyện xong chưa, tổng biên tập Lâm tìm cậu này.”
Nguyễn Du Hà nói: “Biết rồi, xong ngay đây.”
Dứt lời, cô lại nói với Chu Lãng: “Tổng giám đốc Chu, tôi ra ngoài trước đây, phiền anh ở ngoài chờ tôi một lát.”
Sau khi rời khỏi phòng hóa trang, Bùi Sam Sam kéo tay Nguyễn Du Hà muốn chạy đi, nhưng lại nghĩ đến việc trong bụng cô còn có một đứa bé, chỉ có thể đổi thành đi nhanh.
Nguyễn Du Hà nói: “Tổng biên tập Lâm đâu, chẳng phải cậu nói anh ấy tìm tớ sao.”
“Tớ lừa cậu đó, tổng biên tập Lâm giờ đang bận đón tiếp mấy người có tiền có quyền kia kìa, tớ không nói như vậy sao có thể kéo cậu ra khỏi nanh vuốt của tên cặn bã đó được.”
“…”
Điều này cũng đúng.
Bọn họ vừa ra đến cửa, một giọng nói ở bên cạnh vang lên: “Du Hà.”
Nguyễn Du Hà và Bùi Sam Sam đồng thời dừng lại.
Cái gì nên đến rồi cũng sẽ đến.
…
Trước cửa khách sạn.
Hai người im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn là Quý Hoài Kiến không nhịn được nói trước: “Du Hà, dạo này em… sống có tốt không?”
Nguyễn Du Hà mím môi đáp: “Tốt lắm.”
“Anh về được nửa tháng rồi, vẫn luôn tìm em, bọn họ đều nói không có tin gì về em cả.”
Nguyễn Du Hà không nói gì, ba năm trước cô không chỉ cắt đứt liên lạc với Quý Hoài Kiến, đồng thời cũng cắt đứt liên lạc với tất cả các bạn học ngày trước.
Cô không muốn những chuyện khó có thể nói ra kia bị lan truyền khắp chốn.
Cô cũng là người, cũng muốn duy trì chút tôn nghiêm nhỏ bé và nực cười kia.
Một lúc sau, Nguyễn Du Hà mới nhếch môi cười: “Vậy lần này anh về còn đi nữa không?”
Lý Hoài Kiến nhìn cô chăm chú, lắc đầu: “Du Hà, anh…”
“Anh Hoài Kiến!”
Chu An An không biết từ đâu lao ra, cố chen vào giữa hai người họ.
Nguyễn Du Hà không kịp phòng bị, lùi về sau một bước, may thay phía sau là tường, cô phải chống tay mới có thể đứng vững.
Cô điều chỉnh lại trái tim đang đập nhanh thình thịch của mình: “Chu An An!”
Chu An An quay đầu lại, tức giận nhìn cô: “Nguyễn Du Hà, giọng chị lớn thì giỏi lắm đúng không, anh họ tôi vẫn còn ở trong đó đấy, vậy mà chị lại dám ngang nhiên quyến rũ đàn ông giữa ban ngày, chị có biết xấu hổ không hả!”
Gương mặt vốn đã tái nhợt của Nguyễn Du Hà lại càng tái hơn, máu từ đầu đến chân đều như đông cứng lại.
Cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ giấu Quý Hoài Kiến chuyện mình đã kết hôn, nhưng lại không ngờ được sẽ lại bị Chu An An nói ra vào lúc này,.
Quý Hoài Kiến vẫn luôn tốt tính cũng tức giận, kéo Chu An An sang một bên: “Chu An An, cô làm loạn gì ở đây thế?”
Chu An An không ngờ Quý Hoài Kiến sẽ mắng mình, đầu tiên là hai mắt đỏ hoe, sau đó mới tủi thân nói: “Anh Hoài Kiến, em chỉ muốn tốt cho anh thôi, anh thử hỏi xem người phụ nữ này vì để gả cho anh họ em đã dùng thủ đoạn gì! Chị ta dám thừa nhận không!”
Nguyễn Du Hà bình tĩnh nói: “Tôi chẳng có gì không dám thừa nhận cả, nhưng Chu An An, tôi từng cảnh cáo cô, nếu như cô vẫn còn không học được cách đi đứng hẳn hoi thì tôi cũng không ngại dạy cô đâu.”
Lúc này Chu An An đã bị sự ghen tuông làm mờ mắt, không còn chút lý trí gì nữa, cô ta chưa từng thấy Quý Hoài Kiến nói chuyện dịu dàng với mình như vậy bao giờ, hơn nữa đối tượng lại còn là Nguyễn Du Hà!
“Sao, cô coi mình là động vật được bảo vệ cấp I quốc gia đấy à, không được va cũng không được đụng.”
Chu An An nói rồi, vươn tay muốn đẩy Nguyễn Du Hà, nhưng lại bị Quý Hoài Kiến chặn lại.
“Chu An An, một vừa hai phải thôi.”
“Anh Hoài Kiến, anh mới quen biết người phụ nữ này được bao lâu mà lại tin chị ta chứ không chịu tin em…”
“Tôi đã quen biết Du Hà từ ba năm trước rồi, không cần cô đến nói cho tôi biết cô ấy là người như nào đâu.”
Chu An An trợn to mắt, khó tin nói: “Hai người…”
“Vậy sao, vậy trong mắt cậu Lý, Nguyễn Du Hà là người như nào?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên ở sau lưng mọi người, không có chút hơi ấm nào.
Nguyễn Du Hà tuyệt vọng nhắm mắt, đây là tình cảnh éo le gì thế này.
Thấy Chu Lãng đến, Chu An An ngoan ngoãn hơn một chút, đồng thời lại cảm thấy có người chống lưng cho mình, cô ta lại càng vô pháp vô thiên: “Anh họ, anh mau quản Nguyễn Du Hà đi, trông chị ta giờ đã không biết xấu hổ đến mức nào rồi kìa.”
Ánh mắt không có độ ấm của Chu Lãng nhìn về phía Nguyễn Du Hà.
Quý Hoài Kiến lại chắn trước mặt cô ngay lúc anh nhìn về phía này.
Chu Lãng cười lạnh nói: “Cậu Lý đang làm gì vậy?”
Lý Hoài Kiến nhất thời sững người, không biết nên trả lời thế nào.
Đến giờ anh ta vẫn chưa hoàn hồn lại khỏi việc Nguyễn Du Hà đã gả cho người khác, hơn nữa người đó lại là Chu Lãng.