“Kỷ niệm 3 năm kết hôn vui vẻ, về nhà sớm chút, em chuẩn bị cho anh một niềm vui bất ngờ, nhất định anh sẽ rất thích.”
Sau khi gửi đoạn tin nhắn, Nguyễn Du Hà bỏ điện thoại xuống, lại đi vào bếp, vặn nhỏ lửa, rồi lại nhặt rau, vui vẻ mà bận rộn.
Dường như việc tin nhắn biệt tăm không có hồi đáp cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Người làm ở một bên nói: “Phu nhân, để em giúp chị nhé.”
“Không cần đâu, em cứ bận việc của mình đi, hôm nay chị muốn tự tay nấu một bữa cơm cho anh ấy.”
Người làm ngưỡng mộ nói: “Phu nhân và tiên sinh thật là tình cảm.”
Nguyễn Du Hà cười cười, không trả lời.
Cô và Chu Lãng, tình cảm sao?
Thay vì nói là tình cảm, chi bằng nói là gặp dịp thì chơi.
Bảy giờ tối, Chu Lãng về đến nhà, người làm cũng biết ý mà rời đi.
Nguyễn Du Hà vừa bày xong bát đũa, hơi thở ấm áp của người đàn ông phía sau bao trùm lấy cô, cằm cô bị nắm lấy, môi bị người đàn ông thô bạo chặn lại, cô sững sờ một lúc, liền giơ tay đẩy anh ra.
Chu Lãng ôm lấy eo cô, ngón tay thon dài véo cằm cô, khẽ híp mắt, không chút ấm áp nói: “Em đặc biệt gọi tôi về, không phải vì cái này sao.”
Nguyễn Du Hà nhẹ giọng giải thích: “Không phải, hôm nay là ngày kỉ niệm 3 năm kết hôn của chúng ta, em thật sự có quà muốn tặng anh.”
Chu Lãng buông cô ra, chỉnh trang lại áo sơ mi hơi nhăn, nhàn nhạt nói: “Không cần quà đâu, dù sao niềm vui bất ngờ mà em mang đến, đều khiến tôi chỉ bất ngờ, chứ không vui vẻ gì.”
Nguyễn Du Hà khóe môi giật giật, không phản bác, quay người đi vào bếp.
Rất nhanh, món cuối cùng được mang lên.
Nguyễn Du Hà ngồi đối diện Chu Lãng, rót cho anh một ly rượu vang, rồi lại tự rót cho mình.
Cô cầm ly lên: “Chúc mừng cho 3 năm ngày kết hôn của chúng ta, cạn ly.”
Dưới ánh đèn, ngũ quan của người đàn ông đẹp trai anh tuấn, hàm dưới lạnh lùng nghiêm nghị, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mím nhẹ, dường như không hài lòng với bữa tiệc kỉ niệm 3 năm kết hôn chỉ có hai người này.
Nguyễn Du Hà cười cười, cũng không hy vọng anh có thể đáp lại cô, tự giơ ly rượu lên, ngửa cổ uống cạn.
Uống xong, cô lại tiếp tục rót ly thứ hai.
Một ly lại một ly.
Cuối cùng, Nguyễn Du Hà uống đến có chút say, nằm lên bàn nhìn người đàn ông đối diện vẻ mặt từ đầu đến cuối không chút xao động, giọng hơi kéo dài nói: “Chu Lãng, cho dù là hôm nay, anh cũng không thể cười với em một cái sao?”
“Em muốn tôi thế nào, phát điên cùng em, hay là cùng em đón cái ngày kỉ niệm nhàm chán đến cực điểm này?”
“Sao có thể là nhàm chán được, đời người có thể có mấy ngày kỉ niệm kết hôn chứ, nói không chừng qua lần này, liền không có lần sau nữa.”
Chu Lãng giống như nghe được chuyện cười, khẽ khịt mũi nói: “Em sẽ khiến nó không có lần sau sao?”
Nguyễn Du Hà lắc lắc chất lỏng còn sót lại trong ly, ánh mắt bị ánh đèn dịu dàng chiếu vào có chút ẩm ướt: “Có lẽ…không đâu.”
Chu Lãng không muốn lãng phí thời gian ở đây với cô nữa, đứng dậy đi lên lầu.
Anh phiền não tháo cà vạt ra, cởi áo vest ngoài, vừa định cởi cúc áo sơ mi, một đôi tay nhỏ mềm mại từ đằng sau ôm lấy anh, mùi rượu nồng nặc cũng theo đó mà tới.
Nguyễn Du Hà nói: “Anh đừng vội, quà của em còn chưa tặng mà…”
Chu Lãng quay người, hai tay nhét túi quần, không nói không rằng mà nhìn cô.
Nguyễn Du Hà hai má phiếm hồng, đôi mắt long lanh vô tội ngước nhìn anh, khiến người khác không rời mắt nổi.
Yết hầu Chu Lãng khẽ lăn, cho dù anh không muốn thừa nhận, người trước mặt không thể nghi ngờ vô cùng xinh đẹp, cũng đủ tư cách khiến đàn ông động lòng.
Nếu không, ban đầu anh cũng sẽ không bị cô chơi một vố.
Lại xuống dưới, cánh môi bị nhiễm rượu vang đỏ tươi, căng mọng.
Khi hai bàn tay nhỏ kia bám lấy áo sơ mi của anh, anh gần như không không cần nghĩ ngợi nâng cằm cô, đem môi in lên, hung hăng cạy mở môi cô.
Nguyễn Du Hà bị đau, kêu lên một tiếng.
Khi lên đến giường, hai mắt cô đã mơ màng, đưa tay ôm lấy cổ anh.
Hai tay người đàn ông chống bên thân cô, đuôi mắt khẽ nhếch, chế giễu nói: “Không phải nói không muốn sao?”
“Chẳng lẽ anh không biết, phụ nữ nói không muốn, thật ra chính là muốn à.”
Chu Lãng cười lạnh một tiếng, lại cúi đầu hôn xuống.
Nguyễn Du Hà tối nay đặc biệt chủ động, răng cắn môi anh, mùi máu tanh như sắt gỉ thấm vào giữa môi và răng họ.
Màn hôn này, tựa như đánh cờ, ai thắng, người đó có thể chỉ đạo đối phương.
Chính vào lúc anh muốn đưa tay lấy thứ trên tủ đầu giường, Nguyễn Du Hà lại không chút báo trước mà mở miệng: “Chu Lãng, chúng ta ly hôn đi.”
Người đàn ông còn đang đè trên người cô dừng lại nói: “Em nói cái gì?”
Cho dù Nguyễn Du Hà biết anh đã nghe thấy, nhưng vẫn rõ ràng lặp lại câu vừa rồi: “Chúng ta ly hôn đi.”
Chu Lãng nháy mắt hết sạch hứng thú, chậm rãi đứng dậy, giọng nói lãnh đạm: “Lại muốn bao nhiêu tiền?”
Cô luôn như vậy, vì tiền mà không từ thủ đoạn, rất nhiều thủ đoạn.
“Một xu cũng không cần.”
Nguyễn Du Hà lấy từ dưới gối ra một tờ đơn ly hôn: “Anh xem qua đi, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký tên.”
Sắc mặt Chu Lãng sầm xuống: “Nguyễn Du Hà, em tốt nhất nên có chừng mực, tôi không rảnh chơi trò nhàm chán này với em.”
“Không phải em đã nói tối nay sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ sao, anh xem, đây chẳng phải chuyện vui lớn khắp nơi ăn mừng sao?”
Chu Lãng mặt không cảm xúc nhìn cô, không hiểu sao thấy nụ cười trên mặt cô có chút chói mắt.
Nguyễn Du Hà cười: “Chu Lãng, chúc anh ly hôn vui vẻ nha.”
Chu Lãng môi mỏng khẽ mím, mấy giây sau: “Em nghiêm túc?”
Nguyễn Du Hà gật gật đầu: “Thế nào, chuyện này chỉ có vui, không có kinh ngạc à.”
“Được, em đừng hối hận.”
Chu Lãng chỉ để lại một câu, sau đó không chút lưu tình mà rời đi.
Cửa bịch một tiếng bị đóng lại.
Nguyễn Du Hà cúi đầu nhìn đơn ly hôn mà Chu Lãng cũng không thèm nhìn trong tay, nửa ngày mới giật giật môi, cuối cùng giương lên cười.
Nguyễn Du Hà, cũng chúc mày ly hôn vui vẻ.
Tối đó, Nguyễn Du Hà liền thu dọn tất cả đồ đạc.
Mà tất cả đồ đạc của cô, chỉ để đủ một cái vali mà thôi.
Trang sức, túi, giày dép và quần áo mà Chu Lãng mua cho, cô không lấy một cái nào, chung quy đều không phải là anh cam tâm tình nguyện tặng cho cô, những thứ bề ngoài đẹp đẽ, cũng sẽ biến thành thứ hào nhoáng trống rỗng theo cuộc ly hôn của cô và Chu Lãng.
Với cô mà nói, không có chút ý nghĩa gì.
Khi đi, Nguyễn Du Hà nhìn tờ đơn ly hôn lạnh băng trên bàn trà, cuối cùng vẫn cầm lên.
Đi qua phòng ăn, Nguyễn Du Hà đưa mắt nhìn bàn ăn, bộ đồ dùng sạch sẽ bóng loáng trước mặt Chu Lãng, anh hoàn toàn chưa động vào.
Ngày kỉ niệm kết hôn này, vẫn là giống như trong tưởng tượng, không được đón nhận như vậy.
Nhưng vẫn tốt, trùng với ngày kỉ niệm ly hôn.
Sau này khi Chu Lãng nghĩ đến, nói không chừng phiền chán đến cười luôn rồi.
Đây có lẽ là chuyện cô làm khiến anh hài lòng nhất kể từ khi kết hôn đến giờ.
Ngồi trên taxi, Nguyễn Du Hà nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài, đột nhiên có loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Làm phượng hoàng giả phu nhân của nhà hào môn ba năm, lập tức phải trở về khu nhà ổ chuột thuộc về cô rồi.